Lúc này phổi Bạch thị như muốn nổ tung, bà ta đã thẳng thừng từ chối nữ nhi, thật không nghĩ đến Phó Nghi Cầm lại dám làm càn như vậy. Lúc trước đồng ý cho nàng ta vào hầu phủ ở, vốn cũng vì tiền đồ của Đinh Trị Bình mà suy nghĩ, nhưng hôm nay xem ra lá gan của nàng ta quá lớn, xuất giá nhiều năm, lại chỉ một lòng lo cho nhà chồng. Nếu tiếp tục náo loạn như vậy chỉ sợ sẽ gây ra gièm pha, đến lúc đó sợ rằng sẽ gây họa tới Phó gia. Nghĩ đến đây, Bạch thị nghiêm mặt: "Qua ngày mai, con quay về tòa nhà của Trịnh Nam Hầu phủ ở Lạc Dương, bình thường nếu không có chuyện gì thì cũng đừng có tới nữa." Phó Nghi Cầm đang muốn khốc thiên thưởng địa [1], nghe được lời Bạch thị nói thì cả người đều ngây dại. [1] 哭天抢地 vừa khóc to miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ. "Mẫu thân..." Phó Nghi Cầm vội vàng muốn mở miệng, vươn tay kéo Bạch thị, Bạch thị oán hận gạt tay nàng ta ra: "Mẫu thân của con sợ là ở Trịnh Nam Hầu phủ đi." “Mẫu thân, tình cảnh của Đinh gia hôm nay người cũng biết mà." Phó Nghi Cầm bị Bạch thị đẩy ra, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, túm chặt lấy Bạch thị: "Nữ nhi chỉ suy nghĩ cho Đông Ca, mẫu thân người cũng không thích Tạ thị, con cũng đã nhìn ra, chẳng lẽ không thể giúp con một tay?" Trịnh Nam Hầu phủ thế tập hai đời, hôm nay tính ra đến đời phụ thân của Đinh Trị Bình cũng đã chấm dứt. Đến phiên huynh trưởng của Đinh Trị Bình, nếu Đinh gia không có thành tích, tấm biển Trịnh Nam Hầu phủ chỉ có thể đổi thành Trịnh Nam Bá, sau đó được truyền lại cho thế hệ tiếp theo, rồi thế hệ sau lại không bằng thế hệ trước, không quá ba mươi năm sợ là sẽ trở thành dân thường Bây giờ Đinh Trì Huân đã gần bốn mươi tuổi, nhưng Đinh gia liều chết cũng muốn giữ danh tiếng Hầu phủ, Đinh Hầu gia thật sự không dám truyền tước vị cho nhi tử. Vì để bảo vệ tấm biển gia tộc không xuống dốc, bây giờ Đinh hầu gia đã sáu mươi cũng không dám chết, chỉ mong có thể sống thêm vài năm để Đinh gia tìm được một con đường ra. Duới tình huống như thế, chính bản thân Đinh gia cũng khó bảo toàn bản thân, vậy thì Phó Nghi Cầm sao có thể dính được chút quang vinh của Đinh gia? Nàng ta chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ! Vốn nàng ta cũng đã tính toán hết rồi, nếu nhi tử có thể lấy Phó Minh Hoa, dưới tình huống hai nhà Phó Tạ hợp lực, nhất định nhi tử sẽ trở nên nổi bật, nàng ta cũng biết muốn cưới Phó Minh Hoa sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng nàng ta tin tưởng với sự yêu thương của Bạch thị dành cho nàng ta, chỉ cần nàng ta cố gắng một chút, chuyện này không phải hoàn toàn không có hi vọng. Nhưng lúc này Bạch thị không chỉ từ chối nàng ta, còn muốn đuổi nàng ta đi. Rõ ràng Bạch thị cũng không thích Tạ thị, Phó Nghi Cầm thấy rõ ràng: "Con là nữ nhi của người, Đông Ca là cháu ngoại của người." Phó Nghi Cầm khóc lóc, nhìn nhi tử đang ngơ ngác ở bên cạnh, oán hận trong lòng lại xông lên: "Người nhìn một cái đi, Đông Ca của con bị con nhỏ đó đánh thành cái dạng gì rồi?" "Đáng đánh!" Phó Nghi Cầm khóc cả buổi, nhưng Bạch thị kiên quyết kéo tay nàng ta ra: "Con đúng là nữ nhi của ta, Đông Ca là cháu ngoại của ta, nhưng Nguyên nương là tôn nữ của ta!" Đông Ca cho dù tốt nhưng họ cũng là họ Đinh, Phó Minh Hoa dù không tốt nhưng cũng là người Phó gia. "Mặc dù ta không thích Tạ thị, nhưng Nguyên Nương cũng là nữ nhi của nhị đệ con. Quan trọng nhất, nó là đích trưởng nữ của Phó gia ta, sao có thể để cho con làm xằng làm bậy?" Bạch thị lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhi: "Ta đã sớm nói với con không được đánh chủ ý lên Nguyên Nương, con xem lời ta nói trở thành gió thoảng bên tai rồi hả?" Hôm nay ở trước mặt Tạ thị, Đinh Mạnh Phi bị Phó Minh Hoa coi là kẻ trộm còn sai nha hoàn đánh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, không chỉ có Đinh Mạnh Phi mất mặt mà ngay cả thanh danh của Phó gia cũng bị ảnh hưởng. Huống chi bà ta đã từng nói với Phó Nghi Cầm, nếu nàng ta nhìn trúng những cô nương khác của Phó gia đều được, dựa vào tình cảm mẹ con cũng không phải không thể. Thế nhưng Phó Nghi Cầm lại nhìn trúng Nguyên Nương, đích trưởng nữ Phó gia có tác dụng lớn lắm, sao có thể để cho Đinh Mạnh Phi chà đạp? Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch thị lại dâng lên ác ý, bà ta hí mắt liếc nhìn Đinh Mạnh Phi bên cạnh. Trước cảm thấy đứa bé này không tệ, nhưng lúc này càng nhìn càng không thích. Bạch thị cố nén cảm nhận trong lòng, vẫy tay với Đinh Mạnh Phi: "Đông Ca, con nói cho ta một chút tình huống tối nay." Lần đầu Đinh Mạnh Phi gặp phải tình huống như vậy, lúc này dáng vẻ còn chưa hoàn hồn, nghe được lời này của Bạch thị liền mở miệng kể lại mọi chuyện: "Buổi chiều hôm nay con uống vài chén rượu nên có hơi say, lúc đi ra ngoài cho tỉnh rượu thì gặp được nhóm biểu muội, đang muốn hỏi đường thì nàng lại không phân tốt xấu, còn đổ oan nói con trộm đồ, còn cho người đánh con." Hắn nói xong đúng là muốn khóc. Bạch thị cố nén cảm giác không thích trong lòng: "Con nói thật cho ta, có phải con càn rỡ thô lỗ không?" Bố cục trong viện của mình, trong lòng Bạch thị rất rõ ràng, viện bà ta ở chính là chính viện, rất ngay ngắn, tuyệt đối sẽ không lạc đường được, lại vừa lúc gặp Phó Minh Hoa. Khi bà ta nói ra lời này, trong mắt Đinh Mạnh Phi liền hiện ra vài phần chột dạ, lại tỏ ra kiên cường lau nước mắt giải thích: "Tuyệt đối không có! Nàng ném đồ cho con, liền đổ thừa con là trộm cướp, lại còn cho người đánh con." Hắn là người đọc sách, sau này còn phải thi công danh, nếu trên lưng mang tiếng trộm cắp thì cả đời này đều bị hủy rồi. Đinh Mạnh Phi khóc hai tiếng, nghe nhi tử khóc kể lể Phó Nghi Cầm lại nổi trận lôi đình, lại có chút mừng thầm: "Lấy ra cho ta xem một chút." Không nghĩ tới Phó Minh Hoa vậy mà lại ném đồ cho nhi tử, đến lúc đó mang tiếng lén lút trao nhận, mặc kệ thứ này làm sao mà có, chỉ cần tới tay ngoại nam, danh tiếng của nàng nhất định sẽ bị bôi đen. Phó Nghi Cầm vừa thốt lời này ra khỏi miệng, Bạch thị thấy vẻ mặt vui mừng của nữ nhi, trong lòng trầm xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì Đinh Mạnh Phi đưa tay mở ra, trên tay hắn cầm một hầu bao tinh xảo, phía trên ngấm mồ hôi, màu sắc có chút thay đổi. Nhưng lờ mờ có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt, vẻ mặt khẩn trương của Bạch thị khi nhìn thấy hầu bao này lập tức buông lỏng, sau đó cười lạnh: "Đây là hầu bao khen thưởng hạ nhân." Phó Nghi Cầm nghe xong vội vàng mở hầu bao ra nhìn, quả nhiên bên trong chứa mấy đồng tiền, vừa đổ ra xem, mặt trên có khắc Kiến Nguyên Thiên Bảo, đây rõ ràng là niên hiệu Thiên Phong Đế đúc thành đồng tiền. Phó Nghi Cầm như mất hết sức lực, đồng tiền trong tay cùng hầu bao rơi xuống đất. Bạch thị điềm tĩnh cầm chén trà lạnh bên cạnh nhấp một miếng nhằm đè ép lửa giận trong lòng, mới để cho Thường ma ma dẫn Đinh Mạnh Phi đi chỉnh đốn một chút. Chờ người đi rồi, Bạch thị nhìn Phó Nghi Cầm nói: "Nhìn đi, Nguyên Nương làm việc so với người lớn như con tốt hơn nhiều." Nó đánh người, còn không để lại nhược điểm, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng đã nghĩ đến, làm Phó Nghi Cầm chỉ có thể ngậm bồ hòn. Ngược lại là Phó Nghi Cầm, một bó tuổi rồi, tính kế người ta không thành, còn làm cho nhi tử bị đánh, không chiếm được nửa chút tiện nghi không nói, còn bắt được cái hầu bao khen thưởng cho hạ nhân, nếu Phó Minh Hoa chưa từng thừa nhận đã khen thưởng, thì cái danh tiểu tặc này thật sự là Đinh Mạnh Phi phải nhận. Phó Nghi Cầm ăn một bụng thua thiệt còn không dám la to, ánh mắt Bạch thị lạnh như băng: "Con mấy năm nay, quả thực là càng sống càng thụt lùi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]