Bích Lam ở gần nàng nhất, cho nên cũng cảm thấy áp lực nhiều nhất, nàng không dám ngẩng đầu, sau một hồi lâu mới nghe Phó Minh Hoa thản nhiên dặn dò: "Đứng lên đi." Bích Lam run rẩy đứng dậy, Bích Vân và Bích Thanh mỗi người tự lấy cao thơm ra thoa lên trên tay nàng. 
Cao thơm này là bài thuốc gia truyền chỉ mỗi Tạ gia có, mỗi năm đưa đến Hầu phủ rất nhiều, cho nên làn da của Phó Minh Hoa được bảo dưỡng không có một chút tì vết, Bích Vân nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn đôi tay mang theo hương thơm nhàn nhạt nói: 
"Đại cô nương nghỉ ngơi chút đi." 
"Cũng không phải là tức giận." Phó Minh Hoa hơi cong môi: "Nhưng cô mẫu muốn đánh chủ ý lên ta, cũng phải có chỗ dựa mới được." Ngược lại nàng đã đánh giá cao Phó Nghi Cầm, có một nhi tử như vậy còn không biết xấu hổ nghĩ tới cô nương Phó gia. "Phó Minh Hoa" trong giấc mơ cũng bởi vì một phụ nhân như thế, rõ ràng là đích trưởng nữ nhà cao cửa rộng, cuối cùng lại gả cho một đệ tử hàn môn, thật sự là nực cười! 
Mấy phần lạnh lùng lóe lên trong mắt nàng, rút lại bàn tay đã được xoa ấm, che miệng ngáp một cái: "Nghỉ một lát thôi." 
Mấy người đỡ nàng từ trên giường đất xuống, Bích Lam mang giày thêu vào cho nàng. Cái gọi là hạ sĩ dưỡng thân, trung sĩ dưỡng khí, thượng sĩ dưỡng tâm [1], nhũ mẫu Giang thị bởi vì đến từ Tạ gia, luôn yêu cầu Phó Minh Hoa chợp mắt một chút vào mỗi buổi trưa, buổi tối còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-the-gia/1799394/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.