Lúc đi ra khỏi phòng, gió lạnh căm căm phả vào mặt, xen lẫn bông tuyết lạnh buốt, khi bị thổi vào mặt cảm giác giống như có người cầm dao nhỏ cạo cạo lên mặt mình. Hai nha hoàn bung dù giấy gắng sức đi ra, Phó Minh Hoa không tự chủ được kéo tấm khăn choàng lụa thật dày của mình, lúc này canh giờ vẫn còn sớm, chỉ là bởi vì tuyết rơi nên bình minh trông có vẻ đến sớm hơn.
Tạ thị mặc dù không được sủng ái, nhưng bởi vì xuất thân cao quý, bởi vậy bên trong hầu phủ cũng không có ai dám khó xử bà. Khi Phó Minh Hoa đến, ma ma giữ cửa tầm bốn mươi tuổi đã sớm đứng ở cửa kiễng chân ngóng trông.
Khi nhìn thấy nhóm người Phó Minh Hoa, trên mặt bà lộ vẻ vui mừng, bà vừa che dù đi tới, bàn chân đạp trên nền tuyết phát ra tiếng "Chi dát chi ca", ngược lại làm cho sân viện vốn yên tĩnh của Tạ thị tăng thêm vài phần sống động. Bà vừa che dù cho Phó Minh Hoa, vừa vui mừng cười nói: "Thiếu phu nhân vừa nhắc đến đại tiểu thư với nô tì thì người liền đến, quả nhiên mẫu nữ liền tâm, không phải sao, vừa mới đi ra đây đợi không bao lâu, liền đợi được đại tiểu thư đến."
Ma ma này vốn là lão nhân bên cạnh Tạ thị, có họ là An, luôn đi theo Tạ thị từ trước khi xuất giá, luôn trung thành và tận tâm với Tạ thị, theo như giấc mơ trong trí nhớ của Phó Minh Hoa, thì vị An ma ma này hầu hạ Tạ thị đến giây phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-the-gia/1799385/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.