Thời gian vừa hay hội tụ lại với Phú Nga trên đường không cần tốn sức tìm kiếm. Phú Nghi trông chừng đám chuột được Lã Diên Mục nuôi cũng đến lúc thả ra. Hắn tựa người vào một quán trà trên đường, hung hắng giọng:
“Ta mệt rồi! Cô không muốn cho ta nghỉ ngơi sao?”
Ở Đoạn Vương Phủ phải đối đầu với Dung Châu Ngạn nhiệt tình. Ra bên ngoài bị Dung Nhi Vân coi là chó cho chắn đường. Bản thân vốn muốn ẩn dật sống qua tháng ngày người không biết quỷ không hay lại nhông nhông bày mặt khắp nơi không được nghỉ.
Dung Nhi Vân gật đầu, thấy Phú Nga cũng vừa khát:
“Vậy vào quán trọ này! Nghỉ ngơi một lúc sẽ quay về Đoạn Vương Phủ.”
Bên trong quán trọ mới đúng một căn quán bình thường. Không dột nát, không bẩn mốc, không gió lùa lạnh tới thấu xương và hiển nhiên nơi đây mang dáng vẻ sầm uất của hơi thở con người đông đúc.
Phú Nghi gọi một ấm trà, thêm một bát mỳ thật nhiều thịt hun khói, kế đến một bình rượu mơ ngâm đủ 3 năm hạ thổ.
“Các ngươi không ăn gì sao? Phải lót dạ trước mới có thể tiếp tục quay về.”
Không phải Dung Nhi Vân không đói. Chỉ là vừa nãy ngửi nồng mùi thảo dược của Huân Minh Tàng, bây giờ sống mũi nơi đâu cũng khó chịu. Nhìn thấy thức ăn liền nghẹn tới mức muốn moi móc toàn bộ dạ dày ném ra ngoài.
“Mấy người đã biết gì chưa? Nghe nói bên Thương hội Mạnh Tô đã hợp tác với người của Dung Tộc rồi.”
“Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940111/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.