Dung Nhi Vân về đến Đoạn Vương Phủ cũng vừa hay xế chiều - nơi phủ lớn vào khoảng thời gian này sẽ ồn ào nhất.
Lã Diên Mục hồi kinh ngoại trừ mấy thuộc hạ thân tín thì binh sĩ theo sau đều là dùng của Cấm quân. Nhưng đối với hắn - nam nhân chinh chiến sa trường thì người của Cấm quân không đáng nhắc đến. Chính vì vậy, ngày ngày đúng ngọ sẽ lôi ra duyệt binh đến tận khuya mới được nghỉ.
Có người nói đây là nâng cao thể chất.
Có người cũng nói đây là tát vào mặt quân sĩ Hoàng Thành, sỉ nhục Thượng Thư Sảnh.
Nhưng cũng có người lại nói, Kim Thiết Vương ngông cuồng cao ngạo, tự cho mình giỏi, đến cả luyện binh cũng muốn luyện người của Thánh Thượng.
Lã Diên Mục không quản. Dẫu sao miệng của người khác có quản cũng chỉ là hạ sách.
Nhưng đổi lại, Dung Nhi Vân khá thích việc mượn miệng thiên hạ nói chuyện nhà mình. Hơn hết, toan tính cả trời càng không thể để thân kiến cỏ xoay chuyển.
Nàng mang theo một chum nước đào, chia thành từng phần nhỏ, vừa khéo đến khi xuất hiện trước mặt đám quân binh Cấm quân hương nồng đã bao ngập bốn phía.
Phải nói, bình thường thứ nước đào ngâm đường này chẳng đáng là gì. Coi như được xem trọng cũng chỉ dành cho đám người bình dân thấp hèn phẩm giá, căn bản chưa từng lọt vào mắt quân binh Cấm quân. Nhưng đối với hổ đói thì châu chấu cào cào hay thậm chí mạng nhỏ như con muỗi cũng được coi như miếng mồi ngon béo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940107/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.