Sau khi xem xét bến thuyền một lượt, Dung Nhi Vân cùng Lã Diên Mục trở về khách trạm Tây Vực đã thuê từ trước.
Dung Nhi Vân vừa sửa soạn lại giường, vừa cân nhắc ánh mắt nhận được khi bước vào nơi này:
“Người bên ngoài đều đề phòng chúng ta?”
Lã Diên Mục gật đầu. Ý tứ mách bảo hắn tự nhiên không quan tâm.
“Vậy đêm nay sẽ trải qua như thế nào?”
“Tất nhiên vui vẻ cùng nhau nghỉ ngơi. Nhưng nếu phu nhân không hài lòng ta cũng có thể vui vẻ cùng nhau thức trọn đêm này. Ta là kiểu người ‘ngày yếu đêm mạnh’ đấy!”
Nàng giật mình, không biết Lã Diên Mục từ khi nào đã ghé sát nàng thì thầm.
Cái gì mà cùng nhau nghỉ ngơi? Cái gì cùng nhau thức trọn đêm? Lại là ngày yếu đêm mạnh nữa? Nàng một chút cũng không quan tâm, không muốn biết.
Cơ hồ, hắn trêu nàng càng trêu càng thấy thích thú:
“Nàng gọi ta hai tiếng phu quân, đương nhiên ta sẽ làm tròn bổn phận của phu quân, không để nàng nửa điểm thua thiệt. Vì nàng ‘ngày mạnh đêm sung’ cũng không thành vấn đề!”
Hai má Dung Nhi Vân đỏ bừng hơn gấc chín. Làm thế nào hắn lại không biết liên sỉ như vậy? Kiếp trước đối với nàng, hắn có làm ra dáng vẻ như vậy đâu?
Là vì nàng là phu nhân của hắn? Hay vì ở trước mặt hắn bây giờ là nàng?
Trong vô thức, bàn tay chạm lên gương mặt bị che đi một nửa hoa mỹ. Ánh mắt giao tình khiến nàng lại nhớ về kiếp trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940080/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.