Dung Nguyên Thuần đơn thuần thiện lương trong mắt Dung Nhi Vân liền thay đổi. Đây mới chính là vị muội muội kiếp trước nàng từng quen. Một người chỉ cần nhìn qua liền hiểu chuyện, một cái đầu óc kinh doanh nhạy bén, nhạy bén cả với mưu mô bên cạnh.
Đối với người thân dịu dàng ôn nhu, đối với kẻ địch hận không thể một đạo giết sạch.
Ngô phu nhân thấy sự tình quá mức cường đại, liền lấy nước mắt chấm thành dòng kêu oan:
"Ai biết các ngươi có làm ra chuyện gì trong bát nghiêm thân kia không? Đồ của các ngươi, các ngươi nói gì liền đúng như vậy sao?"
Dung Nguyên Thuần một lực đá văng bát nghiệm thân lên người Ngô phu nhân, trong thâm tâm gào thét giết người nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:
"Ngô phu nhân! Bà không nên lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử! Hay bà thực sự không nhớ Ngô nhị tiểu thư chết như thế nào?"
Cũng là nói Ngô phu nhân có cần tự mình trải nghiệm mới nhớ được?
"Tỷ tỷ của ta tha cho bà con đường sống, bà lại ở đây không biết trời cao đất dày? Là nghĩ Dung phủ dễ đối phó? Hay Đoạn Vương phủ dễ đối phó hơn?"
Dung phủ so sánh cũng không khác biệt với Ngô phủ về thế lực. Nhưng Đoạn Vương phủ? Ngô phủ là cái thá gì có thể đối trọi? Chỉ cần một câu nói của ngài ấy, gió xuân thổi rồi Ngô phủ tuẫn tãng còn chưa biết chừng.
Ngô phu nhân ngậm chặt bồ hòn, nửa lời không dám hé miệng.
Dung Nhi Vân đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940076/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.