Tiệc Cúng Mụ ngượng ngùng cuối cùng cũng kết thúc. Bá quan văn võ nối đuôi nhau rời khỏi, tự hận không thể chạy nhanh hơn một chút, trở thành người vô hình trong cuộc đấu đá Hoàng Vị.
Trương Lộ Hải trước khi ra về còn không quên ngớt lời khen ngợi Dung Nhi Vân:
“Kim Thiết Vương phi quả thật có phong thái năm đó… loại phong thái khiến cho người đã thấy liền không tự chủ cảm thán. Thân làm Thái Úy như ta cũng phải kính nể vài phần.”
Dung Nhi Vân cúi thấp ánh mắt, trên miệng khó khăn khẽ nở nụ cười:
“Thái úy chê cười! Ta chỉ…là một nữ nhân nhỏ bé may mắn trèo cao vào Đoạn Vương Phủ. Sao…sao có thể…khiến Thái Úy cảm thán?”
Trương Lộ Hải một bước tiến lại gần nàng, Dung Nhi Vân vô thức lùi về phía sau.
“Kim Thiết Vương phi đừng hạ thấp bản thân đến như vậy! Dù sao chi tiết hai ta cũng có vài phần thân thiết, chỉ tiếc không thể thân càng thêm thân. Nhưng nếu Kim Thiết Vương phi cảm thấy gánh nặng cũng không cần tự mình chịu khổ. Người có tài cần được bảo vệ, đó luôn là tiêu chuẩn của Thái Úy này!”
“Thái Úy quá lời rồi! Ta chỉ là…”
“Kim Thiết Vương phi! Cửa Thái Phủ luôn rộng mở chào đón người. Không cần cảm thấy áp lực!”
Trương Lộ Hải cười nheo lại nửa gương mặt, nửa còn lại trân trân lạnh lẽo như muốn nuốt xuống người trước mặt.
Ngay lúc Dung Nhi Vân còn không biết phải xử lý thế nào, bên tai liền truyền đến giọng trầm đặc biệt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940064/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.