- Ta liều mạng với ngươi, Trần ngọc thật sự không cách nào kiềm chế được trước sự chế giễu của mọi người và ngươi khiến hắn ta nổi giận tất nhiên chính là người trực tiếp gây ra chuyện thị phi này, hắn lao thẳng đến vị trí của Lý vân vũ với quyết tâm đòi lại thể diện cho bản thân.
- Trần ngọc tiểu hữu, mau dừng tay, Trần ngọc vốn đang bừng bừng lửa giận đột nhiên ngừng tay bởi vì trước mặt hắn bây giờ không phải là Lý vân vũ mà chính là Đồng thiện trưởng lão. Không biết từ lúc nào Đồng trưởng lão đã chắn ngang hướng di chuyển của hắn, trong tay còn cầm theo một chiếc nón rộng vành: “ngươi hãy mau đội vào đi, tốt nhất không nên vọng động nếu không ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi”.
Trần ngọc có đôi chút chần chờ, trong đôi mắt của hắn vẫn còn đầy lửa giận tuy nhiên hắn ta biết rằng hành động vừa rồi của mình đúng là quá lỗ mãng, nếu Đồng thiện không kịp thời ngăn cản người nằm xuống lúc này có thể chính là hắn. Khẻ nhận lấy chiếc nón rộng vành đội lên đầu, Trần ngọc cúi người hành lễ với Đồng thiện: “đa tạ Đồng trưởng lão”.
Khóe môi của Lý vân vũ khẻ giật giật, hắn ta thật sự tiếc hận sao Đồng thiện lại ra tay nhanh đến như vậy, mặc dù Trần ngọc lúc này là một tu luyện giả hàng thật giá thật tuy nhiên trong mắt của hắn cũng chẳng đáng lo ngại, vừa rồi hắn đã âm thầm vận tiên thiên chân khí chỉ cần Trần ngọc thật sự ra tay hắn tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-nghich-hanh/3832449/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.