Bà ngoại vẫn không đồng ý, Lý Lệ Mẫn vội vàng chạy đến kiên quyết thuyết phục, một hồi lâu sau thì bà ngoại mới miễn cưỡng đồng ý, cuối cùng lại nói: “Tiểu Khôn à, bà cũng đã lớn tuổi rồi, hai mắt có nhìn thấy hay không cũng không còn quan trọng nữa, tốn tiền cho chuyện không đáng như thế để làm gì? Cháu cũng sắp kết hôn rồi, cái gì tiết kiệm được thì nên tiết kiệm”.
Bác sĩ trưởng nghe thấy vậy liền khuyên nhủ: “Bà à, bà xem cháu trai và cháu dâu của bà hiếu thảo như vậy, đợi mắt của bà được chữa lành hẳn, bà có thể chứng kiến hôn lễ của họ diễn ra, lại còn có thể chứng
kiến đôi vợ chồng son vào phòng tân hôn nữa!”
Gương mặt xinh đẹp của Lý Lệ Mẫn đỏ bừng,
nhưng cô cũng không lên tiếng.
Phạm Khôn thấy vị bác sĩ trưởng kia đã hiểu lầm thì cũng lười giải thích.
Bà ngoại nghe nói vậy thì mỉm cười gật đầu trong hạnh phúc.
Bác sĩ trưởng lại tiếp tục giải thích, hai ngày nay
tiêm thuốc kháng viêm cho bà, tuần sau sẽ tiến hành
kiểm tra trước khi phẫu thuật, nếu không có vấn đề gì
thì có thể tiến hành phẫu thuật.
“Bác sĩ trưởng, bác sĩ trưởng…” một cô y tá từ bên ngoài chạy vào nói với bác sĩ: “Người nhà của bệnh nhân nằm ở phòng số tám đã đến gây chuyện, bà ta
không cho chúng ta tiêm thuốc cho bệnh nhân”.
“Đây chẳng phải là đang làm chuyện càn quấy hay
sao?”, bác sĩ trưởng quay người, sải bước ra khỏi cửa.
Phạm Khôn cũng cảm thấy khó hiểu, đây là loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-den-toi/1750321/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.