Oh shit, hạnh phúc đến đột ngột quá đấy nhỉ?
Phạm Khôn theo chân hai cô gái đi vào Cục dân chính, điển xong đơn xin đăng ký kết hôn, chụp thêm ảnh kết hôn ở cửa hàng bên cạnh, khi lấy được đăng
ký kết hôn, anh có cảm giác như mình đang mộng du.
Lúc này Phương Nhã Đan lại kéo Lý Hiểu Lan sang một bên, thì thầm hỏi nhỏ: “Tôi biết cô rất khó khăn, bây giờ đối với cô mà nói, sáu trăm ngàn tệ đúng là con số trên trời, nhưng đối với tôi, nó cũng không phải số tiền nhỏ. Chúng ta vẫn nên quy ước ngày hoàn trả chứ nhỉ?”
Yêu cầu của Phương Nhã Đan không hề quá đáng, nhưng Lý Hiểu Lan hoàn toàn nghẹn lời. Cô gánh nợ nần chồng chất, quả thực không biết đến khi nào mới có tiền để trả.
“Cô… cô đặt ra kỳ hạn đi?”
Phương Nhã Đan thở dài: “Thế này nhé, nể mặt tình bạn hơn hai mươi năm mà cô vừa nhắc tới, nếu trong vòng một năm cô có con với Phạm Khôn, tôi sẽ không cần cô trả lại sáu trăm ngàn tệ này nữa. Nếu
không, tôi gia hạn thêm một năm, trong vòng hai năm,
cô phải trả lại sáu trăm ngàn tệ này cho tôi”.
Bố của Lý Hiểu Lan bị hỏng thận, chỉ tính riêng tiền mua thận đã cần tới ba trăm ngàn tệ, chưa bao gồm chi phí phẫu thuật và điều trị, cộng thêm chỉ phí chăm sóc phục hồi sau này và các khoản sinh hoạt thường ngày của họ, sáu trăm ngàn tệ này đúng là
tiền cứu mạng.
Ông Lý Gia Lương, bố của Lý Hiểu Lan nguyên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-den-toi/1750306/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.