Lâm Lang Thiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan đến sự hợp tác giữa gia tộc và Huy Thương, không thể dễ dàng từ bỏ, nếu không công sức trước đó đều thành công cốc hết”.
“Có thể thử xem, chuyện này con có thể suy nghĩ, không sao cả, nhưng nhất định phải chú ý, nếu như chỉ là chuyện của Hoắc Hoàn Vũ, tên cậu ấm đó, con chỉ cần nói vài câu mềm mỏng thì khả năng là sẽ cho qua, nhưng nếu như liên lụy đến Lý Thần thì con phải lập tức rời khỏi đó”.
Nghe thấy lời này của Lâm Chính Bân, sắc mặt Lâm Lang Thiên chua xót, buồn bực nói: “Lý Thần còn đáng sợ hơn nhà họ Hoắc à?”
Lâm Chính Bân nhẹ giọng nói: “Hoắc Hoàn Vũ chẳng qua chỉ là một thằng cậu ấm thích thể hiện, con cho cậu ta thể diện, chuyện gì cũng dễ nói, nhưng Lý Thần có thể giống vậy được sao? Chuyện này nếu như liên quan đến cậu ta thì không phải vấn đề mặt mũi nữa rồi”.
Thở dài một tiếng, Lâm Lang Thiên đấm vào đầu gối của mình, sắc mặt u ám.
…
Có tình cũng được, có hận thì cũng thế.
Lúc này, không ai có thể ngăn được Lý Thần đi thẳng vào trung tâm của sân khấu.
Sau khi bắt tay thân mật với chủ tịch thành phố Yến Kinh, khiêm tốn nhận micro rồi cảm ơn xong, chủ tịch thành phố Yến Kinh xoay người rời đi, chỉ còn lại Lý Thần đứng trước hàng chục nghìn khán giả.
Với nụ cười tràn đầy tự tin và mê lực trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2372237/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.