“Chí khí không nhỏ nhỉ”, ông cụ Hoắc cười khen ngợi.
Lý Thần khẽ cười: “Tỷ phú Châu Á cũng chỉ là một mục tiêu trung hạn mà thôi ạ. Cháu còn có một viễn cảnh lớn hơn, chỉ có điều những thứ này nói ra thì có phần hơn xa vời”.
Ông cụ Hoắc lại không cho rằng như vậy. Ông ấy chỉ hiền lành nói: “Là một con người, dù là đi làm văn phòng hay là làm kinh doanh kiếm tiền thì cũng nên có một kế họach ngắn trung và dài hạn đối với cuộc đời và sự nghiệp của mình”.
“Người không có kế hoạch là người không có mục tiêu, và cũng rất dễ bị hoang mang và mất đi phương hướng. Chỉ có cháu là biết rõ bản thân muốn gì thì mới có thể tập trung tinh lực đi hoàn thành được”.
Vừa nói, ông cụ Hoắc vùa nhìn Lý Thần với vẻ khích lệ: “Cháu có thể nói với ông mục tiêu dài hạn của mình không?”
“Thực ra ông có kêu Chấn Châu tìm hiểu về công việc của cháu. Ông phát hiện hiện tại cháu làm nhiều nhất là về lĩnh vĩnh đầu tư và một vài hoạt động trong lĩnh vực tài chính chứ không làm một lĩnh vực cụ thể nào khác?”
“Con đường như vậy thực ra khá giống với những quý đầu tư thiên thần của tư bản Phương Tây”.
Ông cụ đúng là ông cụ. Cách nhìn nhận và suy nghĩ cũng không giống người thường.
Người khác nhìn vào công việc của Lý Thần chỉ thấy nó rất lặt vặt, không hề tinh thông mà chỉ hiểu sơ qua về các lĩnh vực.
Đây là điều đại kỵ đối với thương nhân.
Bởi vì Lý Thần ngay từ đầu đã không có một lĩnh vực nòng cốt, điều đó chứng ta thực lực tổng hợp và tránh nguy hiểm của anh rất thấp.
Thế nhưng qua cái nhìn của ông cụ thì ông ấy có thể nhìn ra điều khác biệt.
Lý Thần bèn sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó nói: “Đúng là cháu định đi theo con đường đó, nhưng không toàn diện. Vì nói thật, đối với quỹ thiên sứ chỉ là sản nghiệp nòng cốt của cháu chứ không phải là toàn bộ”.
“Suy nghĩ của cháu là muốn biến công ty Thần Thanh trở thành một hệ thống tập đoàn, chỉ cần là những lĩnh vực hàng đầu thì sẽ đều can dự vào, như vậy sẽ có sự liên đới các mặt của kinh tế và sự phát triển của xã hội, vì vậy vẫn phải đi từng bước, tính từng bước”.
“Tận cùng của vấn đề, lý tưởng của cháu chính là tạo ra một chiếc thuyền mẹ tổng hợp các ngành hiện đại hóa, khiến Thần Thanh trở thành một hệ thống, có thể lấn sẫn sáng toàn bộ các lĩnh vực trên toàn cầu”.
Thực ra đầu của Lý Thần là tới từ kiếp sau, nên những khái niệm về kinh doanh đều trở nên rất quen thuộc với anh.
Ví dụ như chuỗi liên kết từ đầu tới cuối, hoặc là tạo thành một vòng sinh thái các ngành nghề.
Thế nhưng những khái niệm này còn quá mới mẻ, lúc này dù có là ở phương Tây thì cũng vẫn đang là giai đoạn manh nha, nên ông cụ Hoắc cũng chưa chắc đã hiểu được, nên Lý Thần không nói ra.
Chỉ như vậy thôi mà lời nói của Lý Thần cũng đã đủ khiến ông cụ Hoắc và Hoắc Chấn Châu kinh hãi rồi.
Bọn họ biết dã tâm của Lý Thần rất lớn nhưng không ngờ lại lớn như vậy.
Nếu là người khác đứng trước mặt họ nói như vậy thì chắc chắn họ sẽ cho rằng kẻ đó bị điên.
Lý Thần thì khác.
Cũng chỉ có Lý Thần mới được đãi ngộ như vậy.
Bởi vì họ đích thân nhìn thấy Lý Thần đã trở thành một người có địa vị tới ngày hôm nay từ một nhân vật nhỏ bé như thế nào.
“Nếu như cháu thành công, thì sao có thể chỉ trở thành tỷ phú Châu Á chứ, có khi còn có thể cạnh trạnh trở thành tỉ phú thế giới đấy”, Hoắc Chấn Châu cảm thán.
Lý Thần khẽ cười: “Đối với hư danh, cháu không bận tâm lắm, có điều cháu đợi có khả năng giành được địa vị đó thì nhất định sẽ giành”.
Ông cụ Hoắc cười: “Chuyện sau này để sau này nói. Có điều kế hoạch của cháu rất tốt. Đợi sau này, cần giúp đỡ gì cứ nói nhé”.
…
“Cuồng ngạo!”
Lâm Chính Bân đặt mạnh ly trà xuống bàn, huỵch toẹt ra hai từ.
Từ buổi tiệc tối quay về, sắc mặt Lâm Chính Bân chưa từng tốt lên chút nào. Người giúp việc trong nhà cũng không dám đến gần, chỉ dám né từ xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]