“Chú Hoắc, chú cũng quay về đi, không cần tiễn nữa đâu”, Lý Thần nói.
Hoắc Chấn Châu gật đầu, sau đó đột nhiên cau mày nói: “Thằng nhãi Hoàn Vũ có phải lại đang bày trò rồi không?”
Trong đầu Lý Thần đột nhiên xuất hiện nụ cười ranh mãnh của Hoắc Hoàn Vũ với Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm, gãi đầu ngượng ngùng nói: “Anh ấy tự biết lo liệu ạ”.
“Nếu như nó tự biết lo liệu thì đã không cần chú phải lo lắng nhiều như vậy rồi!”
“Phụ huynh người ta tố cáo tới tận chỗ chú rồi đây này, nói nó kéo người tới nhà con trai của người ta, chạy đến nhà ông cụ họ ở uy hiếp cả nhà người ta!”
“Đúng là bát nháo mà!”
Nhìn Hoắc Chấn Châu đang nổi giận lôi đình, Lý Thần thầm chúc phúc cho Hoắc Hoàn Vũ một câu… Nhưng mà, tính cách này của Hoắc Hoàn Vũ, làm ra chuyện như vậy cũng không hề kỳ lạ chút nào.
“Chuyện lần này cũng có liên quan một chút đến cháu, không thể trách anh ấy hết được”, Lý Thần nói giúp Hoắc Hoàn Vũ một câu.
Hoắc Chấn Châu cau mày: “Có liên quan đến cháu? Vậy thì xem ra thằng nhãi này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng biết ra mặt giúp cháu à?”
Sự chênh lệch trước sau này, nếu như Hoắc Hoàn Vũ ở đây, nhất định anh ta lại bắt đầu hoài nghi rốt cuộc ai mới là con ruột của Hoắc Chấn Châu.
“Thằng nhóc ấy vẫn còn cần rèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2372181/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.