Chương trước
Chương sau
Người khác chỉ điểm, bạn có thể lĩnh ngộ được, đây là biết nắm bắt và thông minh.  

Mà sau khi được người khác chỉ điểm, bạn có học được cách vận dụng trong vô thức, lập tức biến thành các thức đối nhân xử thế của riêng bạn, đây gọi là trí tuệ.   

Là cậu chủ giàu có bậc nhất của Hồng Kông, ngay từ nhỏ Lý Thần đã nhận được nền giáo dục ưu tú nhất, dù có bị ảnh hưởng bởi những cám dỗ và môi trường sống thì anh ta cũng là một người thông minh và có ưu thế hơn người thường.  



Không phải mọi cậu ấm đều là loại thiểu năng trí tuệ.  



Hoắc Hoàn Vũ có chút ngang ngược, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta quả thực là một miếng ngọc bội.  

Chỉ cần mài dũa một chút, nó sẽ trở nên phát sáng hơn.  

Vì vậy biểu hiện lúc này của Hoắc Hoàn Vũ khiến cho Lý Thần rất hài lòng.  

Ít nhất đối với kỳ vọng của ông cụ Hoắc và Hoắc Chấn Châu rằng sẽ huấn luyện được Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần cũng có chút tự tin.  

Sự đánh đập tàn khốc của xã hội chính là tài liệu giảng dạy tốt nhất, Lý Thần nghĩ rằng lần này Hoắc Hoàn Vũ sẽ phải chịu tổn thất lớn, nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn xấu.  

Sau khi quay về khách sạn, Ngô Hồng Hà lập tức lao vào làm việc, còn Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ trở về phòng để bàn bạc biện pháp đối phó tiếp theo.  

May mắn thay, sau khi ông cụ Hoắc tới, Hoắc An Lan vì muốn chăm sóc cho ông nên đã đến ở cùng khách sạn với bọn họ. Còn Hoắc Hoàn Vũ sợ bị dạy dỗ một trận nên quyết định ở lại.  

Nếu như Hoắc An Lan vẫn còn ở đây, chuyện này e là cũng chẳng giấu được lâu.  

“Bây giờ chỉ có thể tìm người trước, xem xem có thể lần theo manh mối để lấy một số bằng chứng không. Tình hình hiện tại rất bất lợi cho cả anh và tôi, nguyên nhân chính là chúng ta hoàn toàn không biết anh đã ký những cái gì và bọn chúng sẽ sử dụng những thứ này như thế nào”.  

Lý Thần ngồi trong phòng làm việc, rót một tách trà cho mình và Hoắc Hoàn Vũ rồi phân tích.  

Hoắc Hoàn Vũ chua xót nói: “Tôi luôn cảm thấy hình như có một quả bom vô hình ở bên cạnh mình”.  

Đúng lúc này, ở bãi đậu xe của khách sạn.  

Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ ngồi trong xe, bầu không khí có chút nặng nề.  

“Lâm Lâm, anh cứ cảm thấy cậu Lâm đang đẩy chúng ta vào chỗ chết”, sắc mặt Nhan Hạ khó coi nói.  

Quan Lâm Lâm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào tòa nhà khách sạn cao lớn tráng lệ trước mặt, nói: “Sợ gì chứ, bây giờ chúng ta nắm trong tay mạng sống của Hoắc Hoàn Vũ, bọn chúng dám làm gì chúng ta chứ?”  

Nhan Hạ nhăn mày nói: “Nhưng đã đến nước này rồi thì sao cậu Lâm không tự mình tới mà lại bảo chúng ta tới?”  

Quan Lâm Lâm nghiến răng nói: “Anh không nghe thấy anh ấy bảo còn có việc khác phải làm sao? Anh họ, anh đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ chúng ta đã dây vào chuyện này rồi, muốn trốn cũng không được”.  

“Khi sự việc vỡ lở ra, Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần liệu sẽ để yên cho chúng ta sao? Nếu như không để cho Lâm Lang Thiên xử lý, đến lúc đó cả anh ấy cũng bỏ mặc chúng ta thì mới thật sự là không còn đường lui”.   

Nhan Hạ nghe xong liền hạ quyết tâm, trầm giọng nói: “Em nói đúng lắm, bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nữa rồi, nghĩ lại trước đây Hoắc Hoàn Vũ đối xử với chúng ta như nào, không chỉ riêng chúng ta, đến cả bố mẹ cũng bị mất mặt đến cùng cực! Thù này nhất định phải trả!” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.