Hai ông cụ vẫn đang hồi tưởng lại thời xưa, Hoắc Chấn Chân nói với Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan điều gì đó. Còn Lâm Chính Bân thì thi thoảng cũng nói nhỏ vào tai Lâm Lang Thiên.
Nhìn có vẻ náo nhiệt nhưng thực ra là đều chỉ nói chuyện với người của mình.
Ngoài hai ông cụ ra thì Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân hầu như cảm thấy chẳng có gì đáng nói với nhau cả.
Còn Lý Thần thì mặc kệ cả hai bên chỉ chuyên tâm nói chuyện với hai ông cụ.
Hôm nay anh mang đến hai chai rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi. Đây là đồ tốt, người bình thường căn bản không thể có được.
Nhưng dù là ông cụ Hoắc hay ông cụ Lâm thì đây cũng không phải thứ gì hiếm có khó tìm.
Lý Thần châm rượu cho hai ông cụ, mỗi người một ly nhỏ, đặt trước mặt. Mỗi một ly đó cũng phải có giá trị ít nhất 2000 tệ.
Hai ông cụ tuổi đã cao, uống rượu cũng là để thưởng thức mà thôi.
“Rượu này không tệ”, Hoắc Chấn Châu uống một ngụm rượu Mao Đài, khen ngợi.
“Rượu thơm, vị hậu, thanh mát, không hổ danh là ‘quốc tửu’.
Lý Thần cười nói: “Rượu Mao Đài này đúng là rượu ngon. Cháu đánh giá cao viễn cảnh về thị trường của loại rượu này, định mua ít cổ phần của Mao Đài ở thị trường cấp hai. Cháu cho rằng đây là dạng cổ phiếu đầu tư dài hạn đáng giá hiếm có, chú Hoắc có muốn cùng mua không?”
Ở kiếp trước, khi Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2372114/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.