Chương trước
Chương sau
Hai ông cụ vẫn đang hồi tưởng lại thời xưa, Hoắc Chấn Chân nói với Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan điều gì đó. Còn Lâm Chính Bân thì thi thoảng cũng nói nhỏ vào tai Lâm Lang Thiên.   

Nhìn có vẻ náo nhiệt nhưng thực ra là đều chỉ nói chuyện với người của mình.   



Ngoài hai ông cụ ra thì Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân hầu như cảm thấy chẳng có gì đáng nói với nhau cả.   

Còn Lý Thần thì mặc kệ cả hai bên chỉ chuyên tâm nói chuyện với hai ông cụ.   



Hôm nay anh mang đến hai chai rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi. Đây là đồ tốt, người bình thường căn bản không thể có được.   

Nhưng dù là ông cụ Hoắc hay ông cụ Lâm thì đây cũng không phải thứ gì hiếm có khó tìm.   

Lý Thần châm rượu cho hai ông cụ, mỗi người một ly nhỏ, đặt trước mặt. Mỗi một ly đó cũng phải có giá trị ít nhất 2000 tệ.   

Hai ông cụ tuổi đã cao, uống rượu cũng là để thưởng thức mà thôi.   

“Rượu này không tệ”, Hoắc Chấn Châu uống một ngụm rượu Mao Đài, khen ngợi.   

“Rượu thơm, vị hậu, thanh mát, không hổ danh là ‘quốc tửu’.   

Lý Thần cười nói: “Rượu Mao Đài này đúng là rượu ngon. Cháu đánh giá cao viễn cảnh về thị trường của loại rượu này, định mua ít cổ phần của Mao Đài ở thị trường cấp hai. Cháu cho rằng đây là dạng cổ phiếu đầu tư dài hạn đáng giá hiếm có, chú Hoắc có muốn cùng mua không?”  

Ở kiếp trước, khi Lý Thần sống lại, thì Mao Đài đã tăng vọt lên 40% chỉ trong 3 tháng. Với mức giá đáng sợ là 1400 tệ/cổ phiếu. Không những là cổ phiếu đắt nhất thị trường mà còn chính thức vượt qua ICBC, là công ty cổ phiếu hạng A với  giá trị mười tám nghìn tỉ tệ.   

Bây giờ thì Mao Đài mới có giá bao nhiêu một cổ phiếu chứ?  

Vừa mới IPO chưa tới 31 tệ.   

Càng không nói tới việc sang năm, cổ phiếu của nó còn rớt xuống có 20 tệ.   

Tức là lợi nhuận gấp 70 lần vào những năm 19, đủ để khiến Lý Thần rót tiền vào.   

Đôi mắt Hoắc Chấn Châu sáng lên.   

Tầm nhìn của Lý Thần về việc đầu tư đến cả ông cụ cũng phải khen ngợi. Hiện tại nhà họ Hoắc không thiếu tiền. Thiếu là thiếu cơ hội đầu tư.   

Nên nếu Lý Thần nói ok thì chắc chắn đó sẽ là công việc kinh doanh kiếm bội tiền.   

“Được, tới khi đó cháu báo chú, chú cũng đầu tư một ít”, Hoắc Chấn Châu cười nói.   

Nếu là người bình thường, ở thời đại này nói đầu tư một ít thì cũng chỉ tầm mấy chục nghìn hoặc mấy trăm nghìn tệ.   

Nhưng Hoắc Chấn Châu đã lên tiếng thì ít nhất cũng phải đầu tư hàng trăm triệu. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.