“Ông đang muốn tranh giành đến cùng đúng không?”, ông cụ Lâm nhìn ông cụ Hoắc, cau mày nói.
Mặc dù cơ thể gầy nhom, nhưng lúc này ông cụ Hoắc lại hiện liên vô số thăng trầm của cuộc đời, ngồi ở trên đỉnh, mặc dù cơ thể gầy gò nhưng uy nghiêm khí thế mang lại cho người ta cảm giác chấn động như núi.
“Không giành thì Hoắc Chính Đạo tôi sớm đã chết đói đầu đường xó chợ rồi!”
Lời này có trọng lượng vô cùng nặng.
Cho dù là ông cụ Lâm cũng không thể tùy tiện đáp lại.
Vì vậy lúc này ông cụ Lâm càng cau mày chặt hơn.
Không biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, ông cụ Lâm mới lên tiếng nói: “Chúng ta đều già rồi, những chuyện này giao cho đám hậu bối xử lý đi?”
Câu này là muốn giới hạn cuộc đấu tranh không thể tránh khỏi này trong một phạm vi nhất định.
Ít nhất, nó không đáng để những ông cụ đầu hai thứ tóc như bọn họ đích thân ra trận.
Nếu không sự việc sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
Mà điều này bản thân ông cụ Hoắc cũng không muốn thấy.
Ông cụ Hoắc gật đầu nói: “Được, tôi cũng có ý này, nếu đã già rồi thì chi bằng chúng ta nên an hưởng tuổi già thôi. Bộ xương già này cùng lắm thì sống thêm được vài năm nữa, quan sát thể hệ trẻ”.
Thấy cuối cùng đã đạt được thống nhất, ông cụ Lâm mỉm cười, đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì tôi xin cáo từ trước, cám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2372105/chuong-507.html