Lý Thần trả lời: “Không sao, tìm một bảo mẫu là được rồi”.
Lưu Tú Phương nghe xong suýt chút nữa thì cầm cái muôi đánh: “Nói vớ vẩn, bảo mẫu chăm cháu có thể bằng mẹ chăm cháu được không? Mẹ là bà nội ruột, làm sao có thể yên tâm để người khác chăm được”.
Lý Thần cười khổ: “Được rồi được rồi, con sẽ cố gắng sớm, được chưa…”
Sau khi nhanh chóng ăn mì xong, Lý Thần lập tức đứng dậy chuồn khỏi nhà, đi tới biệt thự nơi Tô Vãn Thanh đang ở.
Vốn dĩ Lý Thần định tạo cho Tô Vãn Thanh một bất ngờ, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô lại không ở nhà.
Mà tới chỗ Tô Đông Thăng rồi.
“Mấy ngày nay huyết áp của bố hơi cao, cơ thể không được khỏe lắm nên em tới chăm”, Tô Vãn Thanh cười khúc khích nói qua điện thoại.
“Anh cũng thật là, quay về mà không nói cho em một tiếng”.
Lý Thần ngồi trong biệt thự trống trải, thở dài nói: “Định cho em một bất ngờ mà… Bố em không sao chứ?”
“Không sao, bác sĩ nói gần đây do áp lực quá lớn, làm việc không nghỉ ngơi đều đặn nên mới vậy. Nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được rồi”, Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Lý Thần xoa trán nói: “Gần đây ông ấy quả thực là rất bận. Hệ thống siêu thị mở rộng ra rất nhiều, ông ấy vẫn còn kinh doanh bất động sản nữa. Đợi khi nào anh tìm mấy người tới giúp đỡ, để ông ấy nghỉ ngơi một chút”.
“Em nói nhiều rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2372087/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.