Lý Thần cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi, ông ra ngoài đi, bên Bảo Cương kia mau chóng liên lạc, có tin tức lập tức báo cho tôi”.
Sau khi Đường Thuận Lợi rời đi, Lý Thần gọi điện cho Triệu Hùng.
“Sếp Triệu, là tôi đây”, Lý Thần cười nói.
“Tôi đã biết mọi chuyện rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của ông”.
Trong việc đối nhân xử thế, khi mình gặp khó khăn, người ta giúp bạn một lần là tình cảm, không giúp cũng là lẽ phải, ngoại trừ bố mẹ mình, không ai có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giúp đỡ bạn, vì vậy Lý Thần rất khắc cốt ghi tâm phần ân tình này.
Giọng nói nồng nhiệt của Triệu Hùng phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại: “Ha ha, sếp Lý anh khách sáo rồi, trước đây chuyện ở Tân Hải, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội báo đáp anh, tôi đương nhiên phải làm phần việc của mình rồi”.
Lời nói của Triệu Hùng cũng xuất phát từ sự chân thành.
Nhờ có sự giúp đỡ của Lý Thần, bây giờ Triệu Hùng vô cùng có tiếng nói trên thị trường vật liệu ở Tân Hải, hơn nữa bây giờ Triệu Hùng đã từ từ khôi phục lại công việc kinh doanh của mình ở Tân Hải, đây là lúc xuân phong đắc ý nhất.
Chỉ là Triệu Hùng chưa bao giờ có cơ hội cảm ơn Lý Thần.
Lý Thần cười nói: “Nghe người bên dưới nói, sếp Triệu cung cấp hàng hóa với giá vốn à?”
Triệu Hùng mạnh dạn nói: “Con người tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2372036/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.