Khi nói ra câu nói này, Nhan Bân cảm thấy sự sỉ nhục và tức giận tới mức cực độ. Ông ta nhìn chăm chăm Lý Thần: “Nhưng chuyện này sẽ không xong như vậy đâu! Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì những gì cậu đã làm!”
Lý Thần cười lạnh lùng: “Ông và con trai ông đã nói như vậy nhiều lần lắm rồi, không chán sao?”
“Hi vọng ông nói được làm được. Bởi vì tôi cũng không cho qua như vậy đâu. Nếu nói là đào cả mộ của tổ tiên nhà họ Nhan lên thì tôi cũng sẽ đào sạch sẽ. Ông phải phản kháng mới được, càng ác liệt thì tôi càng hài lòng, nếu không sao có thể khiến các người tuyệt vọng tuyệt đối được chứ?”
Lý Thần nói xong bèn đưa Lưu Quân rời đi.
Nhan Bân đứng một mình chết lặng, tức tới mức muốn ói ra máu.
Ông ta thật chỉ muốn chửi cho hai kẻ làm việc chẳng ra gì đang nằm dưới đất kia. Nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của họ thì lời chửi tới bên miệng lại không phát ra thành tiếng được.
Ông ta biết, lúc này, oán hận chẳng có tác dụng gì. Thay vì như vậy, chi bằng nghĩ cách làm gì tiếp theo.
“Tiểu Hạ, con tỉnh lại đi, có nhận ra bố không?"
Nhan Bân đi tới trước mặt Nhan Hạ, quỳ xuống lắc nhẹ vai của Nhan Hạ và nói.
Đôi mắt đờ đẫn của Nhan Hạ cuối cùng cũng có chút phản ứng, chầm chậm tập trung vào khuôn mặt của Nhan Bân.
Nhan Bân đang định nói gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2371978/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.