Vừa nghe thế, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, những người cười nhạo anh cuối cùng cũng không cười nổi nữa. 
 Tất cả mọi người đều hít vào một hơi. 
 Tốn năm trăm nghìn để mua, đến lúc bán đi được tận ba mươi lăm triệu. 
 Ba mươi lăm triệu! 
 Giờ khắc này cho dù là đám sếp tổng cũng đỏ mắt. 
 Người cảm thấy khó tin nhất là Hồ Bích Bích và Vương Phú Quý. 
 Khuôn mặt bọn họ trở nên méo mó vì ghen tị. 
 Bọn họ là người hiểu rõ nhất, vì bọn họ tận mắt nhìn thấy Lý Thần dùng năm trăm nghìn tệ để mua miếng ngọc bội này, lúc đó bọn họ còn cười nhạo Lý Thần điên rồi, tự nhiên tặng không người ta mấy trăm nghìn. 
 Giờ miếng ngọc có giá năm trăm nghìn kia đáng giá những ba mươi lăm triệu. 
 Trái tim Hồ Bích Bích rỉ máu, bọn họ cảm thấy miếng ngọc bội này nên thuộc về bọn họ, ba mươi lăm triệu này cũng phải là của bọn họ mới đúng. 
 "Lý Thần, sao anh không sớm nói miếng ngọc này có giá như vậy?", Hồ Bích Bích chỉ vào mặt Lý Thần hét to. 
 "Cô bị điên hay bị ngu thế hả?" 
 Lý Thần lạnh lùng nói: "Vì sao tôi phải nói cho cô biết nó đáng giá bao nhiêu tiền?" 
 "Giờ anh kiếm được nhiều tiền như thế, ít nhất phải chia cho tôi một nửa". 
 "Thiểu năng!" 
 Lý Thần thốt lên hai chữ rồi không thèm để ý đến cô ta nữa. 
Hồ Bích Bích cảm thấy khó chịu như có hàng nghìn con kiến đang gặm cắn trái tim mình, ba mươi lăm triệu đấy, phải có phần của cô ta mới đúng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/225804/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.