Lý Thần nghe thấy vậy thì kinh ngạc, đây chẳng phải là ông cụ Hoắc đang giúp mình sau, kéo cả bốn đại gia tộc lớn ở Hồng Kông tới đỡ cho ông cụ. Nhưng có điều Lý Thần cũng hiểu. Càng là chuyện giữ thể diện có vẻ tốt đẹp như thế này thì càng phải cẩn thận.
Mối quan hệ giữa ông cụ và Bao Thuyền Vương khá ổn, nhưng với Lý Gia Thành thì bình thường, dù sao thì khoảng cách về đẳng cấp cũng quá lớn.
Còn đối với người như Lý Vạn Cơ, nói thật, Lý Thần chưa từng tiếp xúc. Anh cũng có ấn tượng hết sức bình thường với Lý Vạn Khang, luôn cảm thấy người này là một người cực kỳ tư lợi.
Mỗi một người này đều không dễ kết giao.
Rồi dựa vào thể diện của anh thì không thể nào mà có thể mời được tất cả các gia tộc tới được.
Trong quá trình này, là nhờ ông cụ Hoắc đã ra tay giúp đỡ.
“Cảm ơn ông”, Lý Thần nói từ trong thâm tâm.
Ông cụ Hoắc cười hiền hòa: “Cảm ơn cái gì, đừng khách sáo với tôi như vậy”.
“Chuyện này, một phần là do chúng tôi đánh giá cao tuổi trẻ tài cao của cậu, trận chiến trước đó của cậu ở Hồng Kông đúng là đã giúp cả bốn nhà chúng tôi. Vì vậy bọn họ nên có đi có lại”.
“Một mặt khác, thế vận hội thành công, buổi tiệc chúc mừng là một việc lớn, là chuyện lợi nước lợi dân, đương nhiên chúng tôi không thể không quan tâm”.
Vừa nói, ông cụ Hoắc vừa nhắc thêm một câu với vẻ ý vị: “Trước giờ cậu nắm bắt phương hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/1069497/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.