“Lâm Lâm, đừng nói như vậy, chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của Vãn Thanh chứ”, Nhan Hạ cười khẩy lên tiếng, cố tỏ ra lịch sự. “Có lẽ trước đây Vãn Thanh chưa tiếp xúc với nhiều người, kinh nghiệm xã hội không đủ, vì vậy mới dễ bị người ta lừa. Đợi cô ấy có đủ kiến thức, biết rằng bên ngoài có rất nhiều người ưu tú, đương nhiên sẽ không bị mấy loại trơ trẽn này lừa gạt nữa”.
Quan Lâm Lâm lạnh nhạt nói: “Chỉ sợ đến lúc đó thì đã muộn rồi”.
“Bạn học Vãn Thanh à, anh họ tôi vẫn luôn rất thích cậu, hay là cậu cho anh ấy một cơ hội đi, tiếp xúc với anh họ tôi một chút, qua một thời gian cậu sẽ nhận ra thật ra anh ấy là một người rất ưu tú, ít nhất cũng hơn mấy loại chỉ biết khoác lác nhiều đấy”.
Thấy thái độ nghiêm túc của Quan Lâm Lâm như thể cô ta đang thật sự cho rằng mình đang làm một việc tốt vậy, muốn cứu Vãn Thanh ra khỏi biển lửa.
Nhưng sự tức giận và bất mãn trong lòng Tô Vãn Thanh càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này Lý Thần vỗ vào tay Tô Vãn Thanh ra hiệu cho cô bình tĩnh.
“Sao tôi lại là một kẻ ngốc thích khoác lác được nhỉ?”, Lý Thần hỏi.
Người khác sắp đạp chân vào mặt mình rồi, nếu không đứng ra nữa thì Lý Thần không phải đàn ông.
“Chúng tôi đã cho anh chút thể diện rồi đấy, đừng có sủa bậy, đúng là loại không biết sống chết? Nếu đã như vậy thì tôi nói thẳng ra luôn đấy, anh chính là một thằng ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/1069493/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.