Bảo Lưu Quân đợi mình trên xe, Lý Thần đi bộ vào khuôn viên trường đại học Yến Kinh cùng với Tô Vãn Thanh. “Ngôi trường danh tiếng hàng thế kỷ quả thực rất khác”, Lý Thần cảm thán khi nhìn khung cảnh dễ chịu xung quanh, còn có những sinh viên đang bận rộn chạy tới chạy lui hoặc là những người nhàn nhã hơn đang tản bộ nói cười.
Có Tô Vãn Thanh ở đây, hai người lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông, chỉ cần là người đi qua, cho dù nam nữ hay già trẻ lớn bé ít nhiều đều sẽ liếc mắt nhìn Tô Vãn Thanh một cái.
Mà Tô Vãn Thanh thì rõ ràng đã quen với kiểu đối xử này, cô nói với Lý Thần một cách rất tự nhiên: “Em học ở đây vài ngày, cảm thấy những thầy cô giáo ở đây đều rất có năng lực, mang lại cho em sự dẫn dắt rất lớn. Nếu như anh muốn thì tới học MBA đi, coi như là đánh bóng tên tuổi”.
Lý Thần xua tay cười nói: “Kiến thức anh cần dùng ở trường không dạy đâu, hơn nữa có em đi học là đủ rồi, anh không cần phải lãng phí thời gian”.
Những người khác lấy tấm bằng để thể hiện cho sếp của mình xem, còn mình lấy tấm bằng để cho ai xem? Vì vậy Lý Thần hoàn toàn không có ý nghĩ này.
Những gì có thể học được trong trường là những kiến thức lý thuyết, nhưng trên thương trường, tất cả những gì bạn cần là kinh nghiệm thực tế.
Dù lý thuyết tốt đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ trở thành một nhà quản lý chuyên nghiệp xuất sắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/1069491/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.