“Ông ta thuê người bắt cóc Lâm Lâm, vốn dĩ bà ấy đã rất sợ hãi lại còn bị ông ta thông báo tin tức giả rằng chú bị tai nạn xe, đả kích lớn như vậy bà ấy làm sao có thể chịu được? Chẳng trách khi đó bác sĩ phụ trách nói rằng Lâm Lâm đã phải chịu một cú sốc lớn trước khi qua đời khiến chú không tài nào hiểu nổi!”
“Nhưng bây giờ chú đã hiểu ra rồi, mẹ kiếp thì ra chú là một gã khốn kiếp, tự cho rằng mình có sự nghiệp thành công, tự cho rằng mình thông minh hơn người, tự cho rằng mình sẽ không bao giờ thất bại!”
Bốp!
Tô Đông Thăng đột nhiên giơ tay tát vào mặt mình một cái.
Lý Thần theo bản năng vốn định ngăn cản Tô Đông Thăng, nhưng khi anh nhìn lên, thấy một người đàn ông trước giờ không bao giờ cau mày, dường như bất kỳ khó khăn nào cũng không thể đánh bại được ông ấy lúc này đang nước mắt giàn dụa.
Đàn ông khóc, không hề mất mặt.
Ông ấy kiên cường, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Đông Thăng, trong lòng Lý Thần dâng lên sự kính nể trước nay chưa từng có.
Một người đàn ông đã mất vợ mười năm với khối tài sản lên tới hơn một tỷ, chưa bao giờ có ý định đi thêm bước nữa.
Một người đàn ông hối hận và thống khổ vì người vợ đã mất của mình suốt mười năm.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng là điều đáng để Lý Thần trân trọng.
“Vì vậy Lý Thần à, cháu phải nhớ kỹ, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/1069469/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.