Chương trước
Chương sau
Lâm Chính Bân tức giận gầm lên: “Anh còn dám lớn tiếng?”
Hoắc Chấn Chân thản nhiên nói: “Anh Lâm, nói vậy là không đúng rồi. Tôi nhắc nhở anh một câu, chiếc đĩa gửi tới ông cụ nhà anh vẫn còn nằm trong tay tôi, nên giờ vẫn còn cứu vãn được”.
“Chuyện này anh định để nội bộ hai bố con tự giải hòa hay là để cả gia tộc nhà họ Lâm náo loạn thì là do anh”.
Lâm Chính Bân nghe thấy vậy thì nheo mắt.
Nếu như tập tài liệu đó được đưa tới cho ông cụ thì chắc chắn chỉ có chết. Ông ta sẽ không để Hoắc Hoàn Vũ đạt được ý muốn của mình, thế nhưng giờ trước mắt chỉ còn đúng một tia hi vọng, đúng là ông ta cảm thấy ném chuột thì sợ vỡ bình.
Là trụ cột biết trước biết sau của nhà họ Lâm, Lâm Chính Bân biết rõ tài liệu này mà tới trước mặt ông cụ - một người cả đời ngay thẳng kia thì con trai mình sẽ có kết cục như thế nào.
Lâm Chính Bân hít một hơi thật sâu và trầm giọng: “Chỉ một điều kiện như vậy?”
Hoắc Chấn Châu không hề ngạc nhiên trước sự thỏa hiệp của Lâm Chính Bân, chỉ vui vẻ tiếp tục nói: “Đây chỉ là điều kiện của tôi. Có những chuyện nên để quay về cho Lý Thần và Lâm Lang Thiên, ân oán giữa các vãn bối mà, cháu tôi cũng nhờ tôi chuyển tới anh Lâm một câu”.
“Những chuyện khốn khiếp mà Lâm Lang Thiên làm thì sẽ ăn miếng trả miếng, không có gì phải thương lượng. Nhưng cậu ấy không có ý định sẽ đối địch với nhà họ Lâm”.
Lâm Chính Bân nghe thấy vậy thì phụt cười và lên tiếng: “Đè cái mặt tôi xuống đất đánh thì Lý Thần cũng được coi là xuất chúng trong giới cùng trang lứa đấy, nhưng cậu ta đánh rồi mà lại định coi như xong sao?”
“Không làm kẻ địch với nhà họ Lâm? Nói nghe nhẹ nhàng thế nhưng những chuyện cậu ta làm, có chuyện nào không phải là đang đối địch với nhà họ Lâm không?”
Nụ cười của Hoắc Chấn Châu lập tức thu lại. Ông ấy thản nhiên nói: “Nếu thái độ của anh như vậy thì không cần bàn bạc nữa. Tôi nhắc anh một câu, ông cụ nhà họ Lâm là anh hùng một thời, tôi rất tôn trọng ông ấy, nhưng cả một thế hệ sau thì đúng là chẳng ai ra làm sao”.
“Đừng có mà sinh ra ở thủ đô thì coi thường người trong thiên hạ. Anh cũng không thử đi nghe ngóng xem, Lý Thần ở Hồng Kông có địa vị như thế nào và trải qua những chuyện gì”.
“Nếu muốn đối đầu chính diện thì cứ tới, động và Lý Thần cũng chính là động vào Hoắc Chấn Vũ tôi!”
“Cuối cùng nói cho anh biết một chuyện, ông cụ nhà họ Hoắc chúng tôi cực kỳ xem trọng Lý Thần, cùng lắm thì tôi thương lượng với ông cụ tới thủ đô một chuyến, đụng độ với nhà họ Lâm để xem cuối cùng ai sẽ chịu thiệt?”
Nói xong thì ông ấy cũng tắt máy.
Lâm Chính Bân cầm điện thoại, thở hồng hộc.
Tức giận có, kinh động có và không dám tin cũng có.
Ông ta không thể tưởng tượng được rằng nhà họ Hoắc có thể vì Lý Thần mà nói ra rằng không cần kiêng dè nếu phải khai chiến với nhà họ Lâm.
Hoắc Chấn Châu là gia chủ của nhà họ Hoắc, không thể nào mà nói đùa những chuyện như vậy được.
Vì vậy chỉ cần ông ta động vào Lý Thần thì chắc chắn là nhà họ Hoắc sẽ khai chiến với nhà họ Lâm.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính Bân đập điện thoại xuống đất.
“Rốt cuộc thì mày đã làm gì thằng Lý Thần vậy?”, Lâm Chính Bân lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên và gầm lên.
Lâm Lang Thiên nói lý nhí: “Con không làm gì cả, chỉ là tìm người đánh bạn của nó phải nhập viện”
Lâm Chính Bân nổi giận đùng đùng và gào lên: “Mẹ kiếp, mày đi tìm Lý Thần xin lỗi ngay. Nếu nó bắt mày ăn phân thì mày cũng phải ăn rồi mới được quay về! Nếu không chuyện này, tạo chịu, không giúp nổi mày đâu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.