Chương trước
Chương sau
Lý Thần thản nhiên nói: “Bạn của cháu bị Lâm Lang Thiên đánh khiến cả hai vợ chồng đều phải nhập viện, tới giờ vẫn chưa ra nữa, tóm lại là có chút thù hận, phải ăn miếng trả miếng”.
Hoắc Chấn Châu trầm giọng nói: “Được, chú biết rồi”.
Lý Thần đột nhiên lên tiếng: “Phiền chú Hoắc nói với nhà họ Lâm, Lâm Lang Thiên phải trả giá nhưng cháu không có ý làm kẻ địch với nhà họ Lâm”.
Hoắc Chấn Châu trầm ngâm một lúc rồi thở dài: “Lý Thần, có nhiều khi chú thật không dám tin là cháu mới chỉ có hơn hai mươi tuổi, hành động tiến lùi có chừng mực và cả sự chắc chắn khi nhận định tình hình nữa, tương lai có lẽ cháu sẽ bước lên đỉnh vinh quang mà người khác không thể nào với tới được”.

Tại đại viện của nhà họ Lâm.
Lâm Lang Thiên ôm khuôn mặt sưng đỏ đứng giữa phòng khách, cúi đầu run rẩy mà không dám lên tiếng.
Lâm Chính Bân trầm mặt ngồi trên ghế sopha, bên cạnh có một người phụ nữ đang an ủi.
“Được rồi được rồi, Tiểu Thiên đã biết sai rồi, dù gì nó cũng đã hơn ba mươi tuổi, lớn như vậy rồi mà còn đánh nó, người khác nhìn thấy chẳng phải là trò cười sao”.
Lâm Chính Bân tức giận nói: “Bà xem bà cưng con trai bà thành ra cái gì rồi. Dám cả gan làm chuyện phạm pháp, sau này chẳng phải là muốn làm phản luôn sao?”
Người phụ nữ vội vàng ra hiệu với Lâm Lang Thiên: “Tiểu Thiên, còn không mau xin lỗi bố con?”
Lâm Chính Bân hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi tao làm gì, giờ họa đã gây ra, mày tưởng là nhà họ Hoắc dễ đối phó sao?”
“Vừa rồi người của hội chứng giam đã gọi điện thoại nói rằng lần này nhà họ Hoắc sẽ không chịu buông xuông, nhất định phải bắt Lâm Lang Thiên chịu trách nhiệm. Để tao xem mày làm thế nào!”
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì sững sờ, vội vàng lên tiếng với vẻ tức giận: “Cái thằng Lý Thần đó chuyện gì cũng dựa vào nhà họ Hoắc thì có bản lĩnh gì chứ!”
“Mày vẫn còn mê muội không chịu tỉnh ngộ!”, Lâm Chính Bân tức giận giơ tay lên tát một bạt tai vào mặt Lâm Lang Thiên.
“Nếu không phải vì mày u mê thì cái thằng Lý Thần đó có nắm được cán của mày không? Nó không nắm được cán thì làm sao nhà họ Hoắc có thể cao ngạo cáo trạng mày chứ?”
Đúng lúc này, một ông già trong dáng vẻ quản gia bước vào, ghé sát nói vào tai Lâm Chính Bân điều gì đó.
Lâm Chính Bân trầm giọng: “Người mang đồ đến đâu?”
Quản gia lắc đầu: “Đồ mang đến thì người đi rồi”.
Vừa nói quản gia vừa đưa ra một tập tài liệu.
Lâm Chính Bân trầm giọng: “Phát lên xem”.
Người quản gia đáp lại, sau đó lấy cái đĩa từ trong tập tài liệu ra và tìm máy tính, bắt đầu phát.
Lâm Lang Thiên nhìn thấy hết thảy thì bỗng có dự cảm không lành.
Lâm Chính Bân trầm giọng: “Người mang đồ đến đâu?”
Quản gia lắc đầu: “Đồ mang đến thì người đi rồi”.
Vừa nói quản gia vừa đưa ra một tập tài liệu.
Lâm Chính Bân trầm giọng: “Phát lên xem”.
Người quản gia đáp lại, sau đó lấy cái đĩa từ trong tập tài liệu ra và tìm máy tính, bắt đầu phát.
Lâm Lang Thiên nhìn thấy hết thảy thì bỗng có dự cảm không lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.