Đối diện với sự ép bức phát ra từ Lâm Lang Thiên, Lý Thần khẽ lùi lại, chau mày với biểu cảm chán ghét và còn kéo theo Hoắc An Lan. Cảm giác này giống như gặp phải một tên ăn mày thối tha trên đường vậy, sợ bị mùi hôi thối kia ám vào người. Hành động của Lý Thần dường như đã kích động Lâm Lang Thiên. “Ý của anh là gì? Anh coi tôi là gì? Ăn xin hay con sâu thối?”, Lâm Lang Thiên lạnh lùng lên tiếng. Lý Thần thản nhiên đáp lại: “Xem ra suy nghĩ của anh giống tôi, không thì làm sao anh có thể nói ra được từ ăn xin hay là con sâu thối chứ?” Phụt - Hoắc An Lan không nhịn được phải bật cười thành tiếng. Ánh mắt của Lâm Lang Thiên càng lúc càng trở nên âm sầm. Xung đột giữa đàn ông với nhau phần lớn là như vậy. Thêm một cô gái nữa thì mâu thuẫn giữa hai người đàn ông lập tức tăng thêm nhiều lần thù hận. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý Thần không khỏi có cái nhìn khác về Hoắc An Lan – cô gái luôn tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng trước mặt mình. Cô gái này trước khi mà anh quen biết cô ấy thì đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa vậy? Cô ấy nắm thóp người anh trai Hoắc Hoàn Vũ của mình thì cũng thôi. Đến cả một kẻ trời không sợ đất không sợ như Lâm Lang Thiên mà cũng phải tỏ ra kính sợ cô ấy vài phần. Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Lang Thiên đổ chuông. Nhân có cơ hội giải vây, Lâm Lang Thiên vội vàng nghe máy. Nhưng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt của Lâm Lang Thiên càng trở nên khó coi hơn. Một lúc sau, Lâm Lang Thiên tắt máy, lạnh lùng nhìn Lý Thiên: “Anh đang thu mua cổ phiếu của truyền thông Rainbow à?” Lý Thần thản nhiên nói: “Tôi tưởng anh sớm nhận được thông báo rồi chứ. Giờ thông tin mới truyền tới chỗ anh, xem ra chủ tịch của truyền thông Rainbow không làm tốt vai trò của mình rồi”. Rõ ràng là sự kiêng dè mà Lâm Lang Thiên dành cho Hoắc An Lan còn hơn cả Hoắc Hoàn Vũ nữa. “Hoắc An Lan, chuyện này là ân oán giữa tôi và Lý Thần, không liên quan gì tới cô”, Lâm Lang Thiên trầm giọng. Hoắc An Lan lạnh lùng nói: “Lý Thần là bạn liên kết của nhà họ Hoắc, đối phó với anh ấy cũng là đối phó với nhà họ Hoắc, anh nói không có liên quan là không liên quan sao?” Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt, chỉ vào Lý Thần và nói; “Không phải anh ta chỉ là một kẻ mặt búng ra sữa sao? Hoắc An Lan cô điên rồi, dựa vào dung mạo, gia thế của cô thì có người đàn ông nào mà không tìm được, cái thứ chó má này dựa vào cái gì chứ?” Hoắc An Lan đanh mặt, lạnh lùng nói: “Lâm Lang Thiên, chú ý ngôn từ của anh, miệng sạch sẽ một chút đi!” Sắc mặt Lâm Lang Thiên tối đen như mực. Hắn nghiến răng với vẻ phẫn nộ và uất hận. Hắn cố gắng nuốt cơn tức xuống bụng, căn bản không dám kích động với Hoắc An Lan vào lúc này. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý Thần không khỏi có cái nhìn khác về Hoắc An Lan – cô gái luôn tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng trước mặt mình. Cô gái này trước khi mà anh quen biết cô ấy thì đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa vậy? Cô ấy nắm thóp người anh trai Hoắc Hoàn Vũ của mình thì cũng thôi. Đến cả một kẻ trời không sợ đất không sợ như Lâm Lang Thiên mà cũng phải tỏ ra kính sợ cô ấy vài phần. Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Lang Thiên đổ chuông. Nhân có cơ hội giải vây, Lâm Lang Thiên vội vàng nghe máy. Nhưng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt của Lâm Lang Thiên càng trở nên khó coi hơn. Một lúc sau, Lâm Lang Thiên tắt máy, lạnh lùng nhìn Lý Thiên: “Anh đang thu mua cổ phiếu của truyền thông Rainbow à?” Lý Thần thản nhiên nói: “Tôi tưởng anh sớm nhận được thông báo rồi chứ. Giờ thông tin mới truyền tới chỗ anh, xem ra chủ tịch của truyền thông Rainbow không làm tốt vai trò của mình rồi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]