Nghe xong phân tích của Hoắc An Lan Lý Thần liền gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy”. “Chết tiệt, con cáo già nhà họ Ngô này thực sự khó đối phó hơn hai đứa con trai vô liêm sỉ của ông ta nhiều, lại dám có ý đồ xấu như vậy, tôi lập tức gọi điện thoại chửi cho ông ta một trận”, Hoắc Hoàn Vũ bất bình nói. “Đừng vội”. Lý Thần ngăn cản Hoắc Hoàn Vũ. “Chuyện này đến bây giờ vẫn chỉ là phỏng đoán của chúng ta thôi, cho dù sự thật là như vậy thì cũng là một âm mưu, đã thế chúng ta phải chơi với bọn chúng đến cùng, chó cắn áo rách luôn”. “Lợi ích thực sự do nhà họ Ngô đưa ra, ý của Ngô Hán Lâm là đặt lợi ích ở đây, chúng ta có thể lấy được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của chúng ta, không lấy được thì cũng không thể đổ cho ông ta được, dù sao thì lần này nhà họ Ngô cũng hết oan ức rồi”. “Nhìn xem hai đứa chúng mày, hiểu cái gì? Ngày ngày chỉ biết ăn chơi đàm đúm, trêu hoa ghẹo bướm, còn nghĩ rằng bản thân giỏi giang lắm à?” Ngô Hồng Hà nói: “Bố, vậy ngày mai làm thế nào?” Ngô Hán Lâm châm một điếu thuốc, hút một hơi, trầm giọng nói: “Bữa tiệc chúc mừng đăng cai Thế Vận Hội thành công, tao nhường rồi”. Ngô Giang Hải nghe thấy vậy lập tức biến sắc: “Bố, bữa tiệc này vô cùng quan trọng, bên trên có không biết bao nhiêu ông lớn đang theo dõi, mà chúng ta không phải đã ủy quyền cho nhà họ Lâm đảm nhận tổ chức bữa tiệc này rồi sao. Nếu như bây giờ đổi ý, cơn thịnh nộ của nhà họ Lâm chúng ta không thể nào gánh nổi được đâu…” Ngô Hán Lâm lạnh lùng nói: “Dù sao quyền phê chuẩn cũng nằm trong tay tao, cho nhà họ Lâm cũng được, cho Lý Thần cũng được, tao không có ý kiến gì, cụ thể là ai lấy được thì phải xem bản lĩnh của họ rồi”. Ngô Giang Hải suy tư một hồi, càng nghĩ càng thấy đúng, vui vẻ nói: “Bố, ý của bố là để bọn chúng đấu đá lẫn nhau?” Ngô Hán Lâm cười gằn một tiếng, nói: “Lợi ích của nhà họ Ngô chúng ta dễ lấy thế sao?” “Ngày mai khi bữa tiệc bắt đầu, chúng mày nên biết điều một chút, không nên nói thì đừng có nói. Nhân vật chủ chốt ngày mai không phải chúng ta mà là nhà họ Lâm và Lý Thần, nói không chừng còn có Hoắc Hoàn Vũ… Chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch hay là được rồi”. Ngô Hán Lâm lạnh lùng liếc nhìn Ngô Hồng Hà một cái, mắng: “Sao tao lại sinh ra đứa con não khuyết tật như mày nhỉ?” Ngô Hồng Hà không biết mình sai ở chỗ nào, vẻ mặt ấm ức nhưng cũng không dám chọc giận Ngô Hán Lâm. “Hắn làm như vậy gọi là thông minh! Mày cho rằng hắn thật sự sợ rồi à? Nếu như sợ rồi, tối nay đã không ở trước mặt chúng mày bóp chết mấy công ty giải trí của nhà ta!”, Ngô Hán Lâm tức giận gầm lên. “Nên trả đũa chúng mày, hắn đã trả đũa rồi, nếu đã làm rồi thì chẳng sợ tiếp theo chúng mày sẽ làm gì, hắn có lòng tin rằng mình có thể ứng phó được. Hắn nhường bước như vậy là bởi vì tao lấy lợi ích ra để trao đổi!” “So với việc trút giận trong chốc lát, lợi ích thu được vào tay mới là thật. Đạo lý này đến khi nào chúng mày mới có thể hiểu được? Người ta gọi đấy là lùi một bước tiến hai bước, can trường và mưu lược!” Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt nói: “Vậy thì chẳng phải có lợi cho ông ta quá rồi?” Lý Thần nheo mắt, nói: “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, muốn hắt nước bẩn cũng đâu có đơn giản thế”. Bên trong đại viện thuộc một gia tộc lớn ở Yến Kinh. Ngô Hán Lâm bình tĩnh đặt điện thoại xuống. Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà lo lắng liếc nhìn bố mình, cuối cùng Ngô Giang Hải cắn răng nói trước: “Bố, hắn đồng ý rồi à?” Ngô Hán Lâm bình thản đáp: “Đồng ý rồi”. Ngô Hồng Hà nghe xong cũng coi như thở phào được một hơi, không khỏi cười lạnh, nói: “Con còn nghĩ hắn có bản lĩnh lớn thế nào, đây không phải là sợ chó cắn áo rách với nhà họ Ngô chúng ta sao? Cho cái bậc liền bước xuống ngay, cũng coi như hắn biết điều”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]