Ngô Hồng Hà lạnh lùng trừng mắt với Mạnh Quốc Đàm: “Tôi không mù”.
Mạnh Quốc Đàm gật đầu gập người nói 'phải' sau đó quay qua nhìn Lý Thần bằng ánh mắt độc hận.
Mạnh Quốc Đàm cười dữ tợn, nói với Lý Thần: “Tôi tưởng hôm nay anh không dám đến, được lắm, xem như anh giỏi”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Dưới chân thiên tử, tôi làm ăn kinh doanh đàng hoàng, không phạm pháp thì có nơi nào mà tôi không dám tới?”
Lý Thần liếc nhìn Ngô Hồng Hà ở bên cạnh, biết đó là cậu chủ của nhà họ Ngô nên sau đó cười thản nhiên với Mạnh Quốc Đàm:”"Trước đây nói ông là chân chó còn không chịu nhận, giờ xem ra ông không nhận cũng không được”
“Anh!” . Được copy tại -- ТгumTru уen. m E --
Mạnh Quốc Đàm đỏ bừng mặt, nhưng không dám làm loạn, chỉ quay lại nói với Ngô Hồng Hà: “Cậu Ngô, thằng này không chỉ coi cậu không ra gì mà còn định tranh giành việc mua truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị với cậu nữa!”
“Mẹ kiếp!”
Mạnh Quốc Đàm tức giận, đứng bật dậy, chỉ vào mặt Lý Thần và gầm lên: “Anh là cái thá gì, mở miệng chó điên, ngậm miệng chó điên, anh đang chửi ai đấy?”
“Ai kích động thì tôi chửi kẻ đó”, Lý Thần nói giọng thản nhiên.
Mạnh Quốc Đàm nín thở, nhìm chằm chằm Lý Thần và cười lạnh lùng: “Tới tận đây còn ngông như vậy, đúng là không biết điều!”
“Anh có biết đây là đâu không? Anh nên biết nếu không phải cậu Ngô thì loại người như anh cả đời này cũng không thể nào tới đây ăn nổi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/1069404/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.