Chương trước
Chương sau
Mạnh Quốc Đàm rùng mình, ánh mắt vô cảm của Lưu Quân khiến ông ta ớn lạnh sống lưng.
“Đừng có qua đây, anh đừng có qua đây!”
Mạnh Quốc Đàm hét lên, quay đầu định bỏ chạy.
Nhưng chỉ vừa mới xoay người, cổ ông ta đột nhiên bị siết chặt sau đó cả người như bay lên, ông ta bị Lưu Quân túm lấy cổ áo ném tới trước mặt Lưu Quân.
Bụp một tiếng.
Nằm rạp trên đất như một con chó.
Khuôn mặt của Diêu Chí Quân khẽ co giật, ông ấy cảm thấy đau thay cho Mạnh Quốc Đàm.
Mạnh Quốc Đàm cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình bị đập nát dữ dội, dạ dày bị đè nén khó chịu vô cùng.
Ông ta cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực, cố gắng ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy đôi giày da của Lý Thần.
Mạnh Quốc Đàm rùng mình, ánh mắt vô cảm của Lưu Quân khiến ông ta ớn lạnh sống lưng.
“Đừng có qua đây, anh đừng có qua đây!”
Mạnh Quốc Đàm hét lên, quay đầu định bỏ chạy.
Nhưng chỉ vừa mới xoay người, cổ ông ta đột nhiên bị siết chặt sau đó cả người như bay lên, ông ta bị Lưu Quân túm lấy cổ áo ném tới trước mặt Lưu Quân.
Bụp một tiếng.
Nằm rạp trên đất như một con chó.
Khuôn mặt của Diêu Chí Quân khẽ co giật, ông ấy cảm thấy đau thay cho Mạnh Quốc Đàm.
Mạnh Quốc Đàm cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình bị đập nát dữ dội, dạ dày bị đè nén khó chịu vô cùng.
Ông ta cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực, cố gắng ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy đôi giày da của Lý Thần.
Toàn thân Mạnh Quốc Đàm run lên, không biết là do tức giận hay là đau đớn.
Ông ta chỉ cảm thấy những lời này của Lý Thần như muốn dẫm nát toàn bộ nhân phẩm của ông ta.
Cảm giác này khiến cho Mạnh Quốc Đàm chỉ muốn có một con dao trong tay lập tức đâm chết Lý Thần.
“Anh Lý, để tôi chặt đứt một cánh tay của ông ta”.
Lưu Quân đã ngứa mắt với thói ngạo mạn và ngông cuồng của Mạnh Quốc Đàm từ lâu rồi, lúc này thấy ông ta vẫn còn già mồm, ánh mắt đầy thù hận nhìn Lý Thần, lập tức không kìm được lên tiếng.
Trong lòng Lưu Quân, Lý Thần là ân nhân cứu mạng của anh ta, là người đáng kính nhất trên đời, anh ta không cho phép ai xúc phạm Lý Thần.
Anh ta nợ Lý Thần một mạng, lời đó không chỉ là nói mồm.
Toàn thân Mạnh Quốc Đàm run lên, không biết là do tức giận hay là đau đớn.
Ông ta chỉ cảm thấy những lời này của Lý Thần như muốn dẫm nát toàn bộ nhân phẩm của ông ta.
Cảm giác này khiến cho Mạnh Quốc Đàm chỉ muốn có một con dao trong tay lập tức đâm chết Lý Thần.
“Anh Lý, để tôi chặt đứt một cánh tay của ông ta”.
Lưu Quân đã ngứa mắt với thói ngạo mạn và ngông cuồng của Mạnh Quốc Đàm từ lâu rồi, lúc này thấy ông ta vẫn còn già mồm, ánh mắt đầy thù hận nhìn Lý Thần, lập tức không kìm được lên tiếng.
Trong lòng Lưu Quân, Lý Thần là ân nhân cứu mạng của anh ta, là người đáng kính nhất trên đời, anh ta không cho phép ai xúc phạm Lý Thần.
Anh ta nợ Lý Thần một mạng, lời đó không chỉ là nói mồm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.