Trịnh Hoài Hiền đỏ ngầu hai con mắt, siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng kêu giống như con thú hoang cùng đường.
“Làm sao? Tao biết làm sao?”
Trịnh Hoài Hiền nhìn chăm chăm Trịnh Mộ Kiếm, đưa tay lên cho hắn một bạt tai.
“Tao kêu mày tới xin lỗi, đây là cách để mày xin lỗi đấy à? Hả?”
Sau tiếng gầm, Trịnh Hoài Hiền cảm thấy trước mặt tối sầm và suýt nữa thì đứng không vững.
Cuối cùng, ông ta nghiến răng: “Lần này, nhà họ Trịnh giữ được bao nhiêu may mắn thì giữ. Những chuyện khác…để sau rồi tính!”
…
Để tránh không làm phiền Tô Vãn Thanh đang nghỉ ngơi, trước khi Lý Thần làm việc thì anh đã mở một phòng khác.
Khi đưa Lưu Quân quay lại thì Lý Thần thấy Tô Vãn Thanh đang ngồi tán chuyện qua điện thoại trên ghế sô pha.
“Xử lý xong rồi à?”, Tô Vãn Thanh hỏi. . Ngôn Tình Sắc
“Ừ”, Lý Thần gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Đợi cậu”, Tô Vãn Thanh nói như đúng rồi.
Lý Thần khẽ cười nói: “Cũng có thể coi là viên mãn, ngày mai có thể tiến hành các hạng mục được rồi”.
“Cậu định giải quyết nhà họ Trịnh thế nào?”, Tô Vãn Thanh hỏi với vẻ tò mò.
Lý Thần suy nghĩ. Sản nghiệp nhà họ Trịnh không nhỏ nhưng ngoài xưởng tàu ra thì những thứ khác chẳng có đáng giá, anh cũng chẳng để ý.
“Ngày mai mình sẽ để quản lý Lưu đi xử lý”.
Tô Vãn Thanh gật đầu, nhìn về phía Lưu Quân đang đứng im rồi lên tiếng: “Anh tên là Lưu Quân phải không?”
Lưu Quân rất ít khi tiếp xúc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/1069359/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.