Nói xong, Lý Thần cúp điện thoại, nói với Lưu Quân: “Bây giờ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Lưu Quân nhìn Lý Thần một cái thật sâu, gật đầu.
Tại khu vực nghỉ ngơi, Lý Thần mời Lưu Quân dùng bữa đêm.
Bản thân anh thì đã ăn no rồi, không muốn ăn thêm gì nữa, liền gọi hai ly đồ uống cho mình và Tô Vãn Thanh.
Còn Lưu Quân thì nghèo kinh khủng, có đồng nào là mang đi mua thuốc cho Lưu Thái Ny hết, hai ngày rồi gã chưa bỏ gì vào bụng.
Cộng thêm việc gã là một võ sĩ, cơ thể của gã tiêu tốn một lượng thức ăn rất lớn, vì vậy một bữa ăn của gã tương đương với tám người…
Tô Vãn Thanh trợn tròn mắt nhìn những chiếc bát rỗng, có chút kinh ngạc.
“Anh ấy là ai vậy? Ăn như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”, Tô Vãn Thanh chọt chọt vào người Lý Thần, có chút lo lắng nói.
Lý Thần cười nói: “Anh ấy là vệ sĩ mà mình nhìn trúng, đánh đấm giỏi lắm”.
Tô Vãn Thanh chớp mắt, được sinh ra trong gia đình giàu có, cô không hề xa lạ gì với vệ sĩ. Bố của cô thường ngày ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, còn là những người lính tinh nhuệ đã xuất ngũ, một người đánh năm sáu người là chuyện bình thường.
Những cái khác không nói, riêng về lượng cơm, Tô Vãn Thanh cảm thấy Lưu Quân có thể đánh bại năm, sáu vệ sĩ của bố mình cũng nên.
Sau nửa tiếng, giám đốc Lưu vội vàng chạy tới khách sạn, mang theo một hộp mật mã.
Ông ấy thở hổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/1069351/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.