Chương trước
Chương sau
Thấy thái độ của Lý Thần cứng rắn như thế, bà thím thay đổi sắc mặt ngay: "Thần này, dù sao thì thím cũng là trưởng bối của cháu, thím nói chuyện hẳn hoi với cháu mấy câu là khá lắm rồi".
"Cháu đừng có mà quá đáng, có mấy đồng tiền dơ bẩn rồi thì ngứa mắt họ hàng như chúng ta?"
"Trước kia nhà tôi nghèo, đương nhiên tôi sẽ không khinh thường nhà ai".
Lý Thần không chút nể nang bật lại: "Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, thấy tôi có tiền rồi định lao lên đớp một miếng, loại họ hàng như thế thím còn có mặt mũi nói à?"
Lời nói của Lý Thần khiến cho tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ.
Lưu Tú Phương da mặt mỏng, định khuyên Lý Thần mấy câu nhưng bị Lý Thừa Chiêu trợn mắt nhìn.
"Bà đừng xen vào, Thần nó nói đúng đấy".
Một câu của Lý Thừa Chiêu đã chặn ngang chuyện Lưu Tú Phương định làm.
Vẻ mặt bà thím giận dữ, giọng hầm hừ nói: "Lý Thần, dù thế nào thì tao cũng là thím của mày, là trưởng bối của mày, mày dám nói chuyện như thế với tao à? Có mấy đồng tiền bẩn thỉu thì giỏi lắm à?"
"Mày không sợ người dân trong thôn chê cười, đánh giá à?"
Lý Thần từ tốn nói: "Đánh giá thì đánh giá, dù sao cũng không đau không ngứa, chuyện này đúng sai rành rành ra đấy, rốt cuộc là do tôi không chịu nhận người thân hay do các người được voi đòi tiên?".
"Tóm lại là muốn tiền thì không có tiền, muốn việc làm thì tự đi mà tìm, chấm hết. Mọi người về đi, đừng làm phiền nhà tôi ăn cơm, tiền cũng trả rồi, đừng bám lấy nhà tôi nữa".
Vẻ mặt bà thím và Lý Bưu hết xanh lại trắng, cuối cùng, bà ta khóc như cha chết mẹ chết, chỉ hận không thể khóc cho cả thôn nghe thấy.
"Lý Thần, coi như mày giỏi, ngay cả thím mày mà mày cũng dám mắng, tất cả mọi người đến đây mà nghe này, nhà bọn họ cậy mình có tiền, không coi trưởng bối ra gì".
Thấy thím khóc càng ngày càng hăng, Lý Thừa Chiêu đứng lên, cầm lấy cái cuốc ở sau cửa.
"Còn hét nữa có tin tôi đập chết hết không hả?"
Vẻ mặt của Lý Bưu và bà thím lập tức thay đổi, Lý Bưu lôi mẹ mình nói: "Mẹ, chúng ta đi trước, xem nhà họ đắc ý được đến khi nào?"
Nhìn cả nhà này mặt như đưa đám dắt díu nhau rời đi, vẻ mặt Lý Thần không chút thay đổi.
"Vãn Thanh, cậu có biết lúc trước bố tôi mượn bọn họ mười nghìn tệ kiểu gì không?"
Trước câu hỏi của Lý Thần, đương nhiên Tô Vãn Thanh lắc đầu rồi.
"Hừ hừ".
Lý Thần cười khẩy một tiếng: "Bố tôi đưa trâu trong nhà cho nhà bọn họ để gán nợ, còn bị chiếm mất hai thửa ruộng, nói là mượn nhưng càng giống cháy nhà đi hôi của hơn".
"Cả đời bố tôi không bao giờ cầu xin người khác nhưng vì tôi mà cầu xin nhà bọn họ ba ngày, cũng bị nhục nhã suốt ba ngày".
Tô Vãn Thanh không nói gì, nhìn Lý Thừa Chiêu và Lưu Tú Phương, lại quay sang nhìn Lý Thần nghiêm túc nói: "Lý Thần à, cậu nhất định phải hiếu thảo với bố mẹ mình đấy".
.......
Trong nhà Lý Thần.
Vì nhà thật sự quá nghèo nên những đồ dùng đơn giản nhất cũng không có, cuối cùng chỉ có thể gượng gạo để Tô Vãn Thanh ngồi trên cái ghế dài.
Cảnh này giống hệt cảnh lúc trước Lý Thần dẫn Hồ Bích Bích về nhà.
Nhưng lúc đó vẻ mặt Hồ Bích Bích khó chịu, thậm chí cô ta còn không bước chân vào trong nhà, chỉ đứng ở trước cửa giống như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm vậy.
Còn Tô Vãn Thanh thì hoàn toàn ngược lại.
Cô đẹp hơn Hồ Bích Bích không biết bao nhiêu lần nhưng lại không hề khó chịu, ngược lại rất nhiệt tình gọi cô chú, cực kỳ thân thiết.
So sánh với nhau, Lưu Tú Phương thở dài một hơi.
Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn rất hiểu chuyện, so với Hồ Bích Bích tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Con dâu như thế cưới về mới có phúc.
Lý Thừa Chiêu đã nghe Lưu Tú Phương kể về những chuyện lúc nãy, còn có quan hệ bạn bè của Tô Vãn Thanh và con trai mình.
Ông ấy nhìn chiếc Bentley đang đỗ trước cửa, bỗng nghe thấy Tô Vãn Thanh nói.
"Chú à, chuyện lúc trước cháu nói là thật đó ạ. Giờ Thần kiếm tiền rất giỏi, mà tiền cậu ấy kiếm được hoàn toàn dựa vào bản thân mình, chú đừng nghĩ nhiều".
Vẻ mặt nghiêm túc và ít nói của Lý Thừa Chiêu hiếm khi lộ ra nụ cười bối rối, ông ấy mất tự nhiên nói: "Ừ, tốt, tốt".
Nhìn ông ấy lúc này không hề giống người cầm cuốc định đánh người lúc ở sân nhà trưởng thôn chút nào.
Sự căng thẳng của ông ấy giống hệt Lưu Tú Phương lúc trước.
Nghe Tô Vãn Thanh nói thế, Lý Thừa Chiêu nhìn về phía Lý Thần.
Lúc này ông ấy lại trở về hình dáng của một người bố nghiêm khắc.
"Có tiền là chuyện tốt, nếu được thì giúp trong nhà trả nợ một ít, ngoài ba mươi nghìn tệ lúc nãy thì còn nợ mấy nhà họ hàng năm mươi nghìn tệ nữa".
Lý Thần gật đầu nói: "Con có cầm theo tiền, hôm nay sẽ trả hết nợ".
"Ừ!", Lý Thừa Chiêu gật đầu không phản đối.
Ông ấy không hỏi Lý Thần kiếm tiền kiểu gì cũng không hỏi xem giờ anh đang làm gì, có hơi yên tĩnh.
Hoặc cũng có thể cả hai bố con không biết phải bắt chuyện kiểu gì.
"Nấu cơm trước đi, mẹ đi giết con gà", Lưu Tú Phương đứng lên nói.
"Cô à, con đi với cô", Tô Vãn Thanh dịu dàng nói.
"Ôi, con cứ ngồi đây, không cần giúp gì đâu", trong lòng Lưu Tú Phương rất vừa ý Tô Vãn Thanh, vội vàng nói.
Lưu Tú Phương vui vẻ đi nấu cơm.
Ánh mắt Tô Vãn Thanh đắc ý nhìn Lý Thần.
Lý Thần mỉm cười, cô nhóc này ngày càng đáng yêu.
.........
Một con gà mái, mấy món rau, một món canh xương hầm.
Cả nhà Lý Thần ngồi quây quần bên bàn ăn, lúc này bầu không khí đã tốt hơn nhiều, Tô Vãn Thanh cũng không căng thẳng nữa, thậm chí cô còn bắt đầu chủ động điều tiết bầu không khí.
Có Tô Vãn Thanh ở đây, Lý Thừa Chiêu cũng nói nhiều hơn, thỉnh thoảng lại hỏi han tình hình của Tô Vãn Thanh.
Cô cũng rất thông minh, không nói hết mọi chuyện, chỉ nói trong nhà buôn bán, còn giờ mình đang đi làm ở ngân hàng.
Trong mắt người bình thường thì cô gái như này là người có điều kiện thích hợp nhất rồi.
Mà Tô Vãn Thanh lại xinh xắn như thế, dù là Lưu Tú Phương hay Lý Thừa Chiêu cũng đều rất vừa lòng.
Lý Thần và Lý Thừa Chiêu uống hai ngụm, nói: "Bố, mấy năm gần đây.... bố vất vả rồi".
Lý Thừa Chiêu không thèm ngẩng đầu lên nói: "Nói gì thế hả, bố mẹ nào mà chả như vậy?"
Lý Thần cười khổ nói: "Con và Hồ Bích Bích chia tay rồi".
Tô Vãn Thanh ngồi cạnh vội vàng vểnh tai lên nghe trộm.
"Tốt lắm", Lý Thừa Chiêu rất vui: "Cô bé này tốt hơn Hồ Bích Bích nhiều".
"Con với Vãn Thanh vẫn còn đang trong quá trình tìm hiểu, chưa chính thức xác định quan hệ, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi".
"Buổi tối bố mẹ về cùng con đi, con mua nhà mới rồi, đón bố mẹ về ở cùng", Lý Thần nói.
"Không đi".
Lý Thừa Chiêu lập tức từ chối ngay.
"Ở thành phố không thoải mái như ở quê", Lý Thừa Chiêu nói ra lý do.
Lý Thần nói: "Lúc trước con có mua mấy căn biệt thự trên phố, bố mẹ sống ở một căn, bên cạnh có sân vườn, bố mẹ muốn trồng hoa trái gì cũng được".
Lý Thừa Chiêu im lặng.
"Bố, con biết bố mẹ nghĩ cho con, lúc trước vì con thích Hồ Bích Bích nên dù cô ta đối xử với bố mẹ ra sao bố mẹ cũng không nói nửa lời trước mặt con, nhưng giờ thì khác, con muốn hai người được hưởng phúc tuổi già".
Lý Thần tha thiết nói.
"Ăn xong bố bảo mẹ con đi dọn đồ, con nhớ trả tiền cho người ta", Lý Thừa Chiêu nói.
"Con quên sao được", Lý Thần vui vẻ nói: "Chuyện này liên quan đến mặt mũi của ông Lý mà".
"Thằng nhóc thối", Lý Thừa Chiêu bật cười, quay về phòng.
Ăn xong, Lý Thần dẫn Tô Vãn Thanh đến mấy nhà trả tiền.
Ngoài nhà thím ra thì đa phần mọi người đều rất yêu thương nhà anh, nên bọn họ với anh không có thù oán chỉ có ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.