Chương trước
Chương sau

Lúc này, Tô Vãn Thanh lên tiếng.
Cô lo lắng nhìn Tô Đông Thăng, nói: “Trước đây bố từng nói với con rằng đừng bao giờ tự mãn về thành tích hiện tại, lúc nào cũng phải thật khiêm tốn và không ngừng học hỏi”.
“Sao bây giờ, bố lại không hiểu được đạo lý này thế?”
“Con hiểu rõ Lý Thần, cậu ấy tuyệt đối không phải là người nói năng xằng bậy, cậu ấy nói như vậy nhất định là có cái lý của cậu ấy, vì sao bố không thể bình tĩnh suy nghĩ lại?”
Nhìn Tô Vãn Thanh, Tô Đông Thăng lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nói với Lý Thần: “Được, vậy tôi cho cậu một cơ hội để chứng minh đây là một trò lừa đảo”.
“Nếu như cậu nói đúng, tôi sẽ xin lỗi cậu, nếu không thì rời xa Vãn Thanh”.
“Muốn chứng minh thì có gì khó chứ?”
Lý Thần tự tin mỉm cười.
“Cách thứ nhất, người bày ra trò lừa đảo này nhất định đã nắm giữ toàn bộ quyền lực của bộ phận tài chính của tập đoàn, chủ tịch Tô chỉ cần kiểm tra, trong khoảng thời gian này, người đó đã đầu tư nhiều tiền vào dự án nào”.
“Các dự án đó chỉ toàn là những cái vỏ rỗng, được thiết kế để lừa tiền của tập đoàn”.
“Cách thứ hai là các hoạt động kinh doanh siêu thị cốt lõi sau khi tách ra khỏi tập đoàn, công ty mới được thành lập gần như đã chuyển nhượng hoàn toàn cho bên kia rồi, chỉ cần điều tra là ra ngay”.
Tô Đông Thăng nhìn chằm chằm Lý Thần, sau khi nghe anh nói xong lập tức gọi điện cho người thân cận bên mình đi điều tra.
Làm xong những việc này, mặc dù ngoài miệng không nói gì, những sự nghi hoặc trong lòng ông ấy đã lên đến đỉnh điểm.
Ông ấy lại gọi một số khác.
“Bác Tô, có chuyện gì không ạ?”
Một giọng nói hào hứng và tự tin của một thanh niên trẻ tuổi phát ra qua điện thoại.
“Chí Thành khách sáo rồi, bây giờ bác đang ở sân golf Tomson, Vãn Thanh cũng quay về rồi”.
“Vãn Thanh quay về rồi?”
Chàng thanh niên ở đầu dây bên kia vui mừng nói: “Bác đợi chút, cháu lập tức tới ạ”.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần: “Tôi gọi cậu ấy tới rồi, hai người mặt đối mặt đối chất với nhau, đừng làm tôi thất vọng đấy”.
“Bố, bố vẫn còn qua lại với Hà Chí Thành sao?”
Nghe thấy cuộc điện thoại của Tô Đông Thăng, Tô Vãn Thanh liền hỏi.
Tô Đông Thăng trả lời: “Chuyện tập đoàn lên sàn là chuyện mà bố đã theo đuổi từ lâu, mà vừa hay những người lớn trong gia đình Hà Chí Thành cũng có tiếng nói trong lĩnh vực này”.
“Người này máu lạnh vô tình từ tận trong xương cốt, bố, bố hợp tác với người như vậy chẳng khác nào đang đùa với lửa cả”, Tô Vãn Thanh tức giận nói.
“Vãn Thanh, con phải biết rằng, trong kinh doanh không có ai mãi mãi là bạn, cũng không có ai mãi mãi là kẻ thù, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu thôi”.
“Bố hợp tác với cậu ấy là đôi bên cùng có lợi, nhưng nếu cậu ấy có bất kỳ suy nghĩ gì không nên có, bố cũng sẽ không khách sáo đâu”.
Giọng điệu của Tô Đông Thăng lạnh lùng.
Mặc dù những gì Lý Thần nói vẫn chưa được xác nhận.
Nhưng Tô Đông Thăng là một doanh nhân thành đạt trong giới kinh doanh, đã xác nhận là khả năng đó có thể xảy ra, việc này đủ để chứng minh suy nghĩ của Tô Đông Thăng đã có sự thay đổi rồi.
Nhìn thấy sắc mặt không thay đổi của Tô Đông Thăng, Lý Thần thầm nghĩ, có thể xây dựng nên được một cơ ngơi to như vậy, Tô Đông Thăng quả thực không phải là một người tầm thường.

Nửa tiếng sau, một thanh niên mặc quần áo bình thường vui vẻ bước vào trong sân golf.
Lúc này Tô Đông Thăng không còn tâm trạng chơi bời nữa, bọn họ cùng nhau đến nhà hàng của sân golf để dùng bữa.
Hà Chí Thành đến nơi, ánh mắt của anh ta quét qua người Lý Thần một lượt, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Thanh.
“Vãn


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.