Edit: Đậu
Beta: Sâu
Trong lòng Diệp Thu khiếp sợ không thôi, chính mình dưới tình huống như vậy còn có thể đứng lên!!!
Quả thực phát rồ!
Cố gắng bình phục trái tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng, Diệp Thu vô cùng vui mừng vì chính mình nằm úp sấp, nếu không để Diệp Cẩn phát hiện thì còn sống thế nào đây?
Diệp Cẩn ở bên cạnh thoa thuốc cho Diệp Thu, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thoa thuốc sơ qua cho mình, nghĩ đến buổi sáng Diệp Thu chưa ăn gì, vội vàng đứng dậy đi xuống lầu làm bữa sáng cho cậu.
Diệp Đông Diệp Tây đã ra ngoài thu thập vật tư, bởi vì mấy ngày nay không ra khỏi nhà, lúc tâm tình buồn chán thì chỉ có thể qua khe hở cửa sổ bắn chết tang thi, cho nên tang thi dưới lầu gần như bị giết sạch.
Cho nên hôm nay Vương thúc Vương thẩm cũng đi theo bọn họ thu thập vật tư, hiện tại là mạt thế, luôn dựa vào người khác bảo hộ dù sao cũng không phải là biện pháp, vô luận như thế nào, chính mình phải đối mặt.
Lấy cháo ấm áp, Diệp Cẩn lấy bát đũa, nhanh chóng lên lầu.
Đột nhiên, hắn dừng bước, ánh mắt ngưng tại chậu cây xanh, Mộc hệ dị năng? Năng lực chữa trị? Vậy bôi thuốc...
Thần sắc phức tạp nhìn cháo trong tay, Diệp Cẩn nghĩ đến yêu cầu không được ôm người khác, cao thâm khó lường cong môi.
Không vội, con mồi đã bước vào bẫy, thời cơ thu hoạch không xa.
Diệp Thu nghe tiếng bước chân kiên định của Diệp Cẩn, trong mắt hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mai-ben-em/220863/chuong-18.html