Edit: Shuri
Beta: Sâu
Vương thẩm lại làm một phần cơm trưa cho Diệp Thu, cậu ngồi bên bàn cô lỗ cô lỗ (*) ăn, Dụ Tiểu Ngư lén lút nhìn.
(*) Từ này có nghĩa là ừng ực
Một bát lớn vào bụng, Diệp Thu thỏa mãn thở dài một tiếng, lười nhác dựa vào lưng ghế.
Dụ Tiểu Ngư thường thường lặng lẽ liếc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tò mò.
Diệp Thu ăn no uống đủ tâm tình tốt, lại nổi ý trêu đùa, vươn tay phải đến Dụ Tiểu Ngư, nghiêm trang nói: "Xin chào, anh là Diệp Thu."
Lần đầu tiên được người khác chào hỏi một cách nghiêm túc như vậy, Dụ Tiểu Ngư kinh ngạc mở to hai mắt, không tự giác ưỡn ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc chân thành: "Xin chào, em là Dụ Tiểu Ngư." Nói xong còn vươn bàn tay mũm mĩm, nghiêm trang bắt tay Diệp Thu.
Tiểu bao tử mềm mềm làm ra biểu tình cùng tư thái như vậy, tâm Diệp Thu bị trúng điểm manh, nhịn cười, cố hết sức duy trì biểu tình nghiêm túc, chân thành cùng Dụ Tiểu Ngư bắt tay.
Cảm thấy được tôn trọng, khuôn mặt nghiêm túc nhỏ nhắn của Dụ Tiểu Ngư không khỏi hiện lên một chút kích động, ánh mắt sáng ngời.
Dụ Thụ ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng thấy vui vẻ, em trai không chịu ảnh hưởng quá lớn, đối với Dụ Thụ lúc này mà có thể nói là tin tức tốt.
Mấy người Diệp Thu đối với Dụ Thụ lúc này mà nói, ngoại trừ cảm kích cũng chỉ có cảm kích.
Hắn trước kia ở trong quân đội, mạt thế đến ba mẹ đều mất, chỉ còn lại Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mai-ben-em/1116517/chuong-42.html