Diệp Thu chưa từng khóc như bây giờ, như thể khóc cho hết những áp lực cùng sợ hãi chất chứa trong lòng, từng giọt nước mắt nóng bỏng, qua lớp áo khoác dày, tẩm ướt đến tâm Diệp Cẩn. Diệp Cẩn ôm chặt lấy trân bảo tưởng chừng như mất đi lại có được, nhè nhẹ vỗ lên lưng cậu, cảm giác như khoảng trống trong lòng, được lấp đầy. Khóc thật lâu, Diệp Thu mới tỉnh táo lại, cọ cọ lên áo khoác của Diệp Cẩn, Diệp Thu đỏ mặt ngẩng đầu, nói: "Chúng ta vào không gian đi." Diệp Cẩn gần như tham lam mà nhìn gương mặt Diệp Thu. "Ân" Vào không gian, Diệp Cẩn vào phòng tắm tắm rửa, Diệp Thu chỉ đơn giản thay quần áo rồi chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho Diệp Cẩn. Sợ dạ dày Diệp Cẩn chịu không nổi, Diệp Thu chỉ ninh một nồi cháo gà xé sợi, hương thơm nức mũi. Tắm rửa mội hồi Diệp Cẩn cũng tẩy đi một thân chật vật, vừa ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi cháo vô cùng hấp dẫn, dạ dày bắt đầu kháng nghị, Diệp Cẩn chỉ có thể tạm thời gác lại kế hoạch đã chuẩn bị tốt, ngồi xuống ăn cháo. Diệp Thu nhìn hắn ngoan ngoãn ăn, ánh mắt chuyển qua áo tắm trên người hắn, lại nghĩ đến chính mình cũng mấy ngày không tắm rửa, vừa nãy còn dính mưa, vội vội vàng vàng tiến vào phòng tắm. Nhanh chóng xử lý hai bát cháo lớn, cảm giác tốt đẹp khi dạ dày được lấp đầy làm cho Diệp Cẩn thật sảng khoái, hơi hơi câu môi, Diệp Cẩn đi đến cạnh giếng, múc nước uống mấy ngụm. Tinh thần rung động, Diệp Cẩn vừa lòng híp híp mắt, lúc này đây, hắn sẽ không lại buông tha. Diệp Thu đang tắm đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh run, nghi hoặc lắc lắc đầu, trong lòng tiếp tục tính toán khả năng mình thổ lộ thành công được bao nhiêu. Từ từ tắm rửa sạch sẽ, thời điểm Diệp Thu mặc áo choàng tắm đi ra, Diệp Cẩn đã ngồi ở trên giường, xem tư thế, hẳn là đang đợi cậu. Trong lòng không ngừng bơm hơi chính mình, Diệp Thu chậm rãi đến gần. Không biết có phải là do cậu lỗi giác hay không, tổng cảm thấy hôm nay Diệp Cẩn có chỗ nào đó bất đồng. Trầm mặc đi đến bên giường, Diệp Thu thăm dò mở miệng, "Anh...em có chuyện muốn nói với anh." Diệp Cẩn chọn mi, ánh mắt nghi hoặc. "Em..." Diệp Thu mím môi, dừng một chút, thay đổi đề tài: "Lúc ở trong căn cứ, em có gặp hai người đàn ông ở cùng một chỗ, có vẻ là người yêu, anh cảm thấy, uhm, có bình thường không? Trong lòng vừa động, Diệp Cẩn bất động thanh sắc nói: "Chuyện tình cảm, có cái gì là bình thường hay không bình thường, thích là được, cần gì phải để ý đến cái nhìn của người khác." Ánh mắt Diệp Thu hơi hơi sáng ngời, lại nhíu nhíu mày, không biết làm thế nào để uyển chuyển truyền đạt mục đích muốn thổ lộ, khẩn trương cắn cắn môi, nói: "Kia... em trai thích anh mình cũng không sao?" Tròng mắt đen như mực lóe sáng, Diệp Cẩn không thể ức chế khóe môi nhếch lên, "Thì tính sao?" Diệp Thu trong lòng trấn định, nghĩ dù sao cũng sẽ chết, không bằng liều một phen! Nhắm mắt, lại mở ra thật mạnh, nói: "Vậy nếu như...em thích anh..." Một mảnh yên tĩnh, đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Diệp Thu gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Cẩn, kiên trì nhìn thẳng hắn. Lời này đã nói ra, là thiên đường hay địa ngục, chỉ bởi một ý của Diệp Cẩn. Y nguyên bản có thể từ từ từng bước tiếp cận, nhưng đột nhiên, cậu không muốn lại chờ. Lần này là cậu may mắn tránh được một kiếp, nhưng còn về sau? Cậu không nghĩ muốn giữ bí mật này đến chết. Diệp Cẩn hơi hơi nheo mắt, nhìn Diệp Thu, ánh mắt phức tạp trước nay chưa từng có. Tâm Diệp Thu trầm xuống. Mạnh đứng lên, Diệp Cẩn vươn tay ôm lấy gáy Diệp Thu, đôi môi gần như chạm đến mặt cậu, nhìn thật sâu vào mắt Diệp Thu "Em có biết mình đang nói gì không?" Diệp Thu áp chế khẩn trương, nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn "Đương nhiên biết, em yêu anh, hy vọng cùng anh đến bạch đầu giai lão, đoạn tử tuyệt tôn." "Bạch đầu giai lão, đoạn tử tuyệt tôn?" "Đúng!" Diệp Cẩn nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Thu, "Không hối hận?" Diệp Thu một chút cũng không ngừng, "Không hối hận!" "Tốt." Diệp Cẩn đột nhiên câu môi, lộ ra nụ cười rõ ràng phi thường sung sướng "Tốt lắm." "Anh vừa rồi cũng suy nghĩ, làm thế nào để nói với em." Diệp Thu nghi hoặc chớp mắt. Diệp Cẩn nâng tay, chậm rãi đỡ lấy đầu Diệp Thu, trán chạm trán, "Anh yêu em, 6 năm." "6 năm?!" "6 năm." (chỗ này tui tự ý đổi cho nó thêm phần thâm tình ~(‾▿‾~ )) Diệp Thu mở to hai mắt nhìn, trong lòng là khẩn trương, kinh ngạc, vui sướng, ngọt ngào...ngũ vị tạp trần, vô cùng phức tạp, đây là, anh chấp nhận?! Là lưỡng tình tương duyệt! Cậu yêu anh mình, anh ấy cũng yêu cậu. Hơn nữa, là anh ấy yêu cậu, 6 năm?! Vậy...Keys... "Keys không phải là chân ái của ca ca sao! Diệp Thu kinh ngạc mà buột miệng. Diệp Cẩn nguy hiểm híp híp mắt: "Keys? Cậu ta liên quan gì ở đây!" "...Vậy người trong ảnh chụp không phải là hắn?!" Diệp Thu vô cùng kinh ngạc, chính mình làm lớn chuyện hóa ra là nhầm lẫn?! "Đương nhiên không phải! Hơn nữa, em thật sự cảm thấy, đây là thời điểm thích hợp để nhắc đến cậu ta?" Diệp Cẩn kề sát vào tai Diệp thu, hô hấp ấm áp làm vành tai Diệp Thu nháy mắt đỏ bừng. "Không...Bằng không nói chuyện gì..." Diệp Thu thùy hạ mi mắt, trong lòng có chút ngượng ngùng. Diệp Cẩn cong môi, chậm rãi cúi đầu, chạm khẽ đôi môi mềm mại của Diệp Thu. Diệp Thu nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ nảy sinh khi đôi môi tiếp xúc, hơi hơi hé miệng, thuận lợi tiếp nhận xâm nhập của Diệp Cẩn. Đầu lưỡi nóng bỏng ở trong miệng thay đổi liếm lộng, Diệp Thu cố gắng đuổi kịp tiết tấu Diệp Cẩn, vươn đầu lưỡi, lại bị cuốn lấy một cách bá đạo, hút, dây dưa, kịch liệt đến hít thở không thông. Diệp Thu ngẩng đầu, nhắm mắt lại, cảm thụ nụ hôn nóng rực ở cổ, xương quai xanh, áo tắm dễ dàng cởi ra, da thịt trơn bóng gắt gao dán sát, thân hình ấp áp, tình cảm như lửa nóng. "Uhmm.." Mạnh rên rỉ một tiếng, Diệp Thu mở ra đôi mắt mù sương, không biết đã nằm trên dường từ khi nào, vẻ lạnh lùng thường ngày đi đâu mất, chỉ còn lại ánh mắt thâm tình cháy bỏng. "Anh..." Diệp Thu gợi lên khóe môi, ngẩng đầu hôn lấy. Ánh mắt Diệp Cẩn tối sầm, nụ hôn dừng lại nơi lồng ngực trắng nõn. Diệp Thu nâng tay, luốn vào mái tóc Diệp Cẩn, ưỡn ngực, nhiệt tình phối hợp... Gần hai tiếng sau, động tĩnh trên giường mới ngừng lại, Diệp Thu vô lực ghé vào lòng Diệp Cẩn, một chút sức lực động đậy cũng không còn. Diệp Cẩn cúi đấu, tinh tế hôn lên cánh môi sưng đỏ, hai má hồng nhuận, khóe mắt hồng hồng, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn thắt lưng bủn rủn của Diệp Thu, trong mắt tràn đầy ý cười. Diệp Thu giật giật thân thể, cảm giác một dòng chất lỏng chậm rãi chảy ra, cắn cắn môi, trừng mắt liếc Diệp Cẩn. Diệp Cẩn chọn mi, cảm giác nơi nào đó dấy lên động tĩnh, thỏa mãn lại đắc ý, hôn hôn tóc mái ẩm ướt dán trên trán Diệp Thu, "Ôm em đi tắm?" Sắc mặt Diệp Thu càng đỏ, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu, vươn tay ôm cổ Diệp Cẩn. Gợi lên khóe môi, hay tay phát lực, Diệp Cẩn thoải mái ôm Diệp Thu vào phòng tắm. Rốt cuộc, vệ sinh xong là nửa tiếng sau, Diệp Cẩn hơi hơi có chút tiếc nuối, hắn thập phần muốn ở trong phòng tắm làm một lần, nhưng đây là lần đầu tiên của Diệp Thu, hơn nữa thời gian bọn họ chậm trễ ở bên ngoài cũng quá dài, nên sớm trở về. Diệp Thu nhìn ra thâm tư của hắn, quả thực không thể nhìn thẳng! Anh trai băng lãnh của mình đâu rồi? Nhu nhu tóc cậu, Diệp Cẩn mím môi, giúp Diệp Thu mặc quần áo. Võ trang đầy đủ, hai người lập tức rời không gian, lái xe chạy nhanh về căn cứ. Nơi nào đó phía sau truyền đến cảm giác không khỏe, làm cho Diệp Thu ngồi thế nào cũng không không thoải mái, không ngừng điều chỉnh tư thế, thường thường liếc mắt trừng Diệp Cẩn một cái. Diệp Cẩn mím môi, tâm tình hiển nhiên vô cùng tốt. Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn tâm tình vui sướng, hình giáng thâm thúy, mắt đen tóc đen, bộ dáng lúc lái xe quả thực mê người không chịu được. Ngoài xe mưa to giàn dụa. Diệp Thu cúi đầu, trên mặt làm thế nào cũng không thể khống chế được mà nở nụ cười.. Nam nhân này, là của cậu. Của cậu đó! Nhưng nụ cười này đến thời điểm căn cư tiến hành kiểm tra như thế nào cũng không duy trì được, Diệp Thu cực lực bỏ qua biểu tình kinh ngạc, kỳ quái, bừng tỉnh, lúng túng không thôi trên mặt nhân viên công tác, nhanh chóng mặc xong quần áo che khuất một thân dấu vết. Diệp Cẩn cũng ra khỏi phòng kiểm tra thân thể, nhìn biểu tình xấu hổ囧 sắc mặt biến đen, cả người phát ra lãnh khí, trong lòng thẩm hạ quyết tâm, không bao cho Diệp thu rời căn cứ lần nữa! Lên xe, Diệp Thu như thế nào cũng không chịu liếc nhìn Diệp Cẩn một cái, trong lòng vừa thẹn vừa giận, trên người mình cư nhiên có nhiều dấu hết như vậy, đầy kín dấu hôn, dấu tay, cả nơi đó cũng... Hỗn đản! Xe rất nhanh vào biệt thự, mấy ngày chờ đợi đến phát điên, mấy người vội vàng cầm dù lao ra. Diệp Thu nhìn gương mặt đầy cao hứng của họ, có chút ngượng ngùng, lại nghĩ đến quan hệ của mình cùng Diệp Cẩn, trong lòng không khỏi có chút trầm trọng, bọn họ...có thể tiếp thu chuyện tình của mình cùng Diệp Cẩn sao? Không có nhiều thời gian suy tưởng, Diệp Cẩn đem xe vào gara, mọi người cùng nhau trở lại phòng khách. Quá nhiều điều muốn hỏi, mấy người Diệp Đông ngược lại không biết bắt đầu từ đâu, tóm lại, cảm tạ trờ đất, hai vị thiếu gia có thể bình an trở về! Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu ngồi trên sofa có chút mỏi mệt, nói: "Chúng tôi lâu rồi không có nghỉ ngơi tốt, đi trước, có việc buổi tối nói sau." Nói xong, liền lôi kéo Diệp Thu lên lầu. Vương thúc Vương thẩm trong lòng không yên, bọn họ là người từng trải, tự nhiên nhìn ra được dấu vết trên miệng cùng trên cổ Diệp Thu đại biểu cái gì, lại nhìn Diệp Cẩn không e dè trực tiếp ôm Diệp Thu lên lầu, tuy rằng không nói thẳng, nhưng còn có cái gì không rõ? Nhưng trải qua mấy ngày nay lo lắng, đề phòng, chờ đợi, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cầu nguyện hai người vẫn đi đến được hạnh phúc. Diệp Đông một chút liền nhìn ra, nhưng hắn vẩn chỉ biết tâm tư Diệp Cẩn đối với Diệp Thu, lần này xe ra bọn họ rốt cuộc là cùng một chỗ, trong lòng trừ bỏ vui sướng chúc phúc, chính là... Hơi hơi liếc mắt nhìn Diệp Tây còn chưa phát hiện ra, Diệp Đông nghĩ, đồ ngốc này khi nào thì mới thông suốt? Chính mình có phải hay không nên trực tiếp gạo nấu thành cơm? ... Ghé vào ngực Diệp Cẩn, Diệp Thu vốn tưởng mình sẽ không ngủ, nhưng nhìn Diệp Cẩn rất nhanh chìm vào mộng đẹp, trong lòng ngọt ngào đồng thời lại thấy hơi hơi đau lòng, anh mấy ngày nay nhất định mệt muốn chết đi? Chớp mắt, Diệp Thu chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ đánh úp lại, ngáp một cái, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Hai người ngủ nguyên một buổi chiều, xem lại bên ngoài trời vẫn mưa to, Diệp Thu ngồi dậy, duỗi thắt lưng lười biếng, cảm giác bủn rủn vơi đi nhiều. Diệp Cẩn từ từ nhắm mắt, ôm thắt lưng Diệp Thu hôn hôn, thanh âm lười biếng, "Thắt lưng còn đau?" Diệp Thu mẫn cảm giật giật thắt lưng, "Hoàn hảo." "Vậy lại đến một lần?" Diệp Cẩn cười nhẹ, hô hấp phả đến eo Diệp Thu, làm cậu không ngừng trốn tránh. Diệp Thu quay đầu nhìn hắn, đơn giản một lần nữa ghé vào lồng ngực Diệp Cẩn, "Lần này em ở trên?" Nói xong hôn một cái trên ngực Diệp Cẩn. Diệp Cẩn chọn mi, không lên tiếng nhìn cậu. Ý cười trên mặt Diệp Thu mở rộng, khóa ngồi trên eo Diệp Cẩn, cúi người hôn lên. Đầu lưỡi linh hoạt giao triền, tay không ngừng xoa nắn thân thể đối phương, nhiệt độ trong phòng chậm rãi tăng cao. Diệp Thu vùi đầu trước ngực Diệp Cẩn, si mê hôn lên cơ ngực căng đầy, ánh mắt lưu luyến ở xương quai xanh tinh xảo. Diệp Cẩn phối hợp bỏ đi vài thứ không nhiều lắm trên người cả hai, hai tay xoa sống lưng bóng loáng của cậu, khóe môi mang cười. Phía sau đột nhiên cảm thấy một trận mát lạnh, Diệp Thu mạnh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ý cười rõ ràng trong mắt Diệp Cẩn. Đầu ngón tay Diệp Cẩn chậm rãi xoay tròn, chọn mi ám chỉ. Cúi đầu cắn một ngụm lên xương quai xanh Diệp Cẩn, Diệp Thu tức giận: "Đi xuống ăn cơm!" Tiếc nuối thu hồi tay, Diệp Cẩn lại dùng sức nhu nhu cánh mông Diệp Thu: "Buổi tối tiếp tục." Mặt Diệp Thu đỏ lên, từ trên người hắn bò xuống, nhặt quần áo mặc vào, la: "Đứng lên a!" Diệp Cẩn câu môi, đứng dậy xuống giường, trực tiếp vào phòng tắm. Diệp Thu nhìn hắn trần trụi bước vào phòng tắm, phản xạ có điều kiện nhìn nhìn rẻm cửa đã kín hay chưa, sau lại an tâm chuyển tầm mắt lên bóng dáng tỷ lệ hoàn mỹ kia, không chút do dự hung hăng chiếm tiện nghi ngắm nghía, đột nhiên lại tự phỉ nhổ chính mình, thật là sắc mê tâm khiếu a! Tác giả có chuyện muốn nói: PS: Ấm áp Phong nhi ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-06 03:14:52 rfj17 ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-05 21:18:04 Chuột bọt ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-05 20:26:08 Cách chưa rơi ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-05 20:11:14 (╯3╰) cám ơn thân nhóm lôi!!! pPS:, thỉnh thân nhóm duy trì chính bản, xuẩn tác giả mã tự không dễ, cầu buông tha QAQ ................................................................................................... Hết chương 34. Chương này là của Shuri làm, bạn ấy sẽ lấp hố bộ này cùng mình. À, vẫn còn cần người để lấp hố nha. Mình chuẩn bị đào thêm vài cái nữa a (đùa đấy, đừng chọi dép em!)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]