Trần Tâm Đoan như tìm được cọng rơm cứu mạng vội chạy nấp phía sau lưng của Trịnh Vũ, đạo diễn Thạch bắt đầu tức giận khi có người xen vào chuyện của mình, ông ta chỉ thẳng tay vào mặt của anh trừng mắt, hất mặt quát: “Đây không phải là chuyện của cậu, mau cút đi cho tôi.”
“Chuyện của ông tôi không quản, ông muốn dùng quy tắc ngầm với ai tôi cũng mặc kệ, nhưng chuyện liên quan tới Trần Tâm Đoan thì tôi không thể làm ngơ được bởi vì cô ấy là nghệ sĩ của công ty tôi.” Trịnh Vũ lạnh lùng đáp trả.
Đôi mắt sắc lạnh của Trịnh Vũ khiến cho đạo diễn Thạch cảm thấy bị áp bức, rùng mình, ông ta còn chưa kịp mở miệng nói gì thì giám đốc Trịnh lại tiếp tục nói, ngữ điệu tràn ngập sự cảnh cáo: “Sau này khi gặp Trần Tâm Đoan tốt nhất là ông nên tránh xa ra một chút, nếu như ông dám có ý đồ xấu gì với cô ấy thì Thịnh Hoa sẽ không tha cho ông đâu.”
Nghe đến hai chữ Thịnh Hoa sắc mặt của đạo diễn Thạch khẽ biến, mặc dù ông ta là đạo diễn có sức ảnh hưởng lớn nhưng so với Thịnh Hoa thì không là gì cả, đắc tội với Thịnh Hoa chỉ có hại không có lợi. Đạo diễn Thạch hừ một tiếng hậm hực rời đi, Trần Tâm Đoan thở phào nhẹ nhõm tiến lên phía trước khom người cảm ơn Trịnh Vũ, trong đầu nhớ đến câu nói của anh không khỏi thắc mắc: “Lúc sáng tôi và anh đã gặp nhau trong thang máy rồi, tôi thấy anh bấm tầng năm mươi chín,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980120/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.