Hơn tám giờ tối, Lê Ninh Tuấn cùng Cố Vũ Huyên không hẹn mà về đến nhà cùng một lúc, hai người vừa đi vào bên trong đã thấy hai người con trai đang ngồi chơi game, chuyện em trai của Lê Ninh Tuấn đến thì hai người đã biết rồi nhưng mà người còn lại sao lại ở đây? Cố Vũ Huyên nhăn mặt nhíu mày ngạc nhiên lên tiếng: “Vũ Khánh! Tại sao em lại ở đây?”
Cố Vũ Khánh chơi game vừa xong thì quăng đồ sang một bên, xoay hẳn người vẫy tay cười tít mắt chào chị gái của mình: “Chị! Anh rể! Em xin phép ở lại đây một thời gian nha, căn hộ gần trường đại học của em đang sửa chữa nên mẹ bảo em đến đây ở nhờ nhà anh chị.”
“Hả? Sao chị lại không nghe mẹ nói gì hết vậy?” Cô Cố lấy điện thoại ra xem thử mẹ cô có điện hay nhắn tin gì cho cô không, không thấy gì Cố Vũ Huyên đưa mắt nhìn em trai của mình đầy nghi hoặc.
Cố Vũ Khánh cười cười đáp lại: “Chắc là mẹ quên rồi đấy. Chị! Khi nãy em có đi tham quan một vòng thấy căn phòng bên cạnh phòng của anh chị còn trống, em dọn vào đó ở nha.”
Cô Cố liếc mắt nhìn Lê Ninh Tuấn thấy anh không có phản ứng hay nói gì liền gật đầu đồng ý, cũng may cô đã dọn hết đồ đạc sang phòng của anh, chỉ còn vài món đồ linh tinh ở bên đó thôi không thì lộ tẩy rồi.
Cố Vũ Huyên giúp đỡ em trai sắp xếp đồ đạc, đang treo quần áo Cố Vũ Khánh bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980118/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.