Lê Ninh Tuấn đang có cuộc họp nghe các trưởng phòng của các bộ phận báo cáo thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa, trợ lý Ngô đẩy nhẹ cửa bước chân vội vã đi vào bên trong tiến đến khẽ nói vào tai của Lê Ninh Tuấn: “Chủ tịch! Có chuyện không hay rồi ạ, quản lý Tiêu vừa gọi điện báo cho tôi biết là cô Cố xảy ra tai nạn ở phim trường hiện đã được đưa đến bệnh viện.”
“Cái gì?” Lê Ninh Tuấn đứng bật dậy, gương mặt biến sắc vội nói với Lê Trí Cương: “Anh! Anh giúp em chủ trì cuộc họp này, em có chuyện gấp cần phải đi ngay.” Nhận được cái gật đầu từ Lê Trí Cương anh gấp gáp, khẩn trương cùng Ngô Minh Lộc rời khỏi phòng họp.
Lê Trí Cương thay Lê Ninh Tuấn chủ trì cuộc họp nhưng trong lòng cũng không yên, với bộ dạng hốt hoảng, lo lắng của Lê Ninh Tuấn thì anh ta dám khẳng định Cố Vũ Huyên đã xảy ra chuyện rồi, chỉ có cô mới có thể khiến cho đứa em họ này gấp gáp bỏ cuộc họp rời đi như thế.
Bước vào thang máy, chủ tịch Lê đã ngay lập tức hỏi Ngô Minh Lộc: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra ở phim trường? Đang yên đang lành sao lại có thể xảy ra tai nạn? Trước khi quay nhân viên của đoàn không kiểm tra kỹ lưỡng à?”
Trợ lý Ngô khẽ lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Chuyện này tôi cũng không rõ ạ, tôi chỉ nghe quản lý Tiêu gọi điện báo lại là trong lúc quay phim cô Cố bị ngã từ trên xích đu xuống, hình như là bị thương ở cánh tay phải.”
Sắc mặt của Lê Ninh Tuấn càng lúc càng đen lại, âm trầm đến đáng sợ, thang máy vừa mở bước chân của anh càng nhanh hơn, rõ ràng lúc sáng vẫn còn tốt đẹp, lành lặn chỉ mới có đến phim trường vài tiếng liền bị thương phải đưa đến bệnh viện, không biết vợ anh như thế nào rồi?
Đến bệnh viện, trợ lý Ngô rất nhanh đã hỏi được phòng bệnh của Cố Vũ Huyên, cậu cùng chủ tịch khẩn trương đi tới phòng bệnh, cánh cửa vừa mở đập vào mắt của cậu Lê là cánh tay đã được bó bột của cô, trên mặt còn bị trầy xước, anh đau lòng, xót hết cả ruột gan.
Quản lý Tiêu cùng trợ lý Hà gật đầu chào anh một tiếng, chủ tịch Lê cũng khẽ gật đầu đáp lại sau đó thấp giọng hỏi với ngữ điệu lạnh lùng: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Sao lại bất cẩn bị ngã đến gãy tay?”
Hà Thu lắc đầu lên tiếng: “Không phải bất cẩn đâu ạ, theo tôi thấy là có người cố ý hãm hại chị Huyên chứ không có chuyện đang yên đang lành dây xích đu bị đứt được.”
“Hà Thu! Em đừng có nói linh tinh, không có bằng chứng gì thì đừng nói như thế tránh gây hiểu lầm, có lẽ chuyện này chỉ là tai nạn ngoài muốn thôi, chị cũng đã không sao nữa rồi.” Cố Vũ Huyên hơi chau mày lại lên tiếng, trước khi có bằng chứng cụ thể cô không dám khẳng định điều gì cả, Hà Thu nói như thế sẽ gây hiểu lầm, lỡ như đây thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn thì sao?
Gương mặt của Lê Ninh Tuấn trở nên lạnh lẽo, trong mắt lộ rõ sự tức giận, anh cũng có suy nghĩ không khác gì Hà Thu, không có chuyện đang yên đang lành dây bị đứt được, chắc chắn là có người động tay vào. Chủ tịch Lê hơi xoay đầu nhướng một bên mày ra hiệu cho Ngô Minh Lộc, trợ lý Ngô nhạy bén hiểu ý của anh liền gật đầu mau chóng đi điều tra rõ mọi chuyện.
Tiêu Vân, Hà Thu không dám ở lại nữa bèn đi ra ngoài chừa lại không gian riêng tư cho anh và cô. Lê Ninh Tuấn chậm rãi sải bước đến ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn cánh tay rồi lại nhìn vết thương trên mặt của Cố Vũ Huyên, vẻ mặt anh lại trầm xuống đau lòng hỏi: “Có còn đau không? Ngoại trừ vết thương ở cánh tay và mặt thì còn bị thương ở đâu không?”
Giọng nói dịu dàng, ấm áp của Lê Ninh Tuấn khiến trái tim của Cố Vũ Huyên rung động mãnh liệt, cô mím môi nhìn anh vài giây rồi mới chỉ chỉ xuống chân: “Chân bị trầy xước một chút, ngoại trừ cánh tay phải bị bó bột thì những vết thương khác đều chỉ là bị thương ngoài da. Ban đầu cánh tay thật sự rất đau nhưng bây giờ thì bớt rồi, chỉ còn đau một chút xíu thôi.” Vừa nói cô vừa diễn tả bằng cách dùng ngón tay cái chụm vào ngón trỏ.
Da thịt cô mịn màng, trắng trẻo như thế bây giờ lại bị trầy, đối với một người yêu thích cái đẹp còn là nghệ sĩ như Cố Vũ Huyên thì chắc chắn rất sợ để lại sẹo, cậu Lê xoa nhẹ đầu của cô trấn an: “Sẽ không để lại sẹo đâu đừng lo, tôi sẽ bảo bác sĩ dùng loại thuốc tốt nhất cho em. Từ đây cho đến khi cánh tay hoàn toàn bình phục em không được phép nhận bất kỳ công việc nào cả, lịch trình của tháng kế tiếp cũng hoãn lại đi, chuyện này tôi sẽ đích thân nói với Hải Duy.”
Cố Vũ Huyên há miệng muốn nói có vài công việc bị gãy tay cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng đối mặt với vẻ mặt âm u, lạnh lùng của Lê Ninh Tuấn cô rụt cổ không dám hé nửa lời, ngoan ngoãn nghe lời của anh ở nhà dưỡng thương.
Tin tức Cố Vũ Huyên bị tai nạn ở phim trường rất nhanh đã lên tin tức, các fan tràn vào các trang mạng xã hội của công ty, Tiêu Vân và Hà Thu hỏi thăm, có fan còn bắt đầu mắng đoàn làm phim vì không kiểm tra kỹ càng để cho thần tượng của họ phải bị thương, ban đầu chỉ có một vài fan sau đó rất nhanh đã có rất nhiều người tràn vào mắng khiến cho đoàn làm viên, đạo diễn Mai lên tiếng xin lỗi vì sơ suất này.
Phía công ty Đinh Dương cũng mau chóng cập nhật tình hình hiện tại của Cố Vũ Huyên, đưa ra thông báo tạm ngừng hoạt động cho đến khi vết thương ở cánh tay phải của cô hoàn toàn bình phục.
Cô Cố cũng biết là các fan đang rất lo lắng cho mình nên nhờ Lê Ninh Tuấn chụp cho mình một tấm ảnh rồi đăng lên trấn an người hâm mộ.
Quản lý Tiêu đột nhiên mở cửa bước vào, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Phóng viên đã đến đây rồi, không chỉ có vài người đâu, bây giờ chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi. Chủ tịch Lê! Anh giúp chúng tôi che chắn đưa Vũ Huyên rời khỏi đây, tôi và Hà Thu sẽ ra đánh lạc hướng phóng viên.”
Hà Thu vội lấy từ trong túi ra hai cái khẩu trang cùng kính đen đưa cho Cố Vũ Huyên và Lê Ninh Tuấn, anh giúp cô đeo khẩu trang và kính sau đó lại đeo cho mình, đứng dậy dìu cô đi khỏi, anh cởi áo khoác ngoài phủ lên đầu che cho cô, trợ lý Ngô hỗ trợ đưa hai người đi vòng ra bãi đỗ xe, gấp gáp lái xe rời khỏi bệnh viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]