Nước T
Đến nơi đã là buổi chiều, Lê Ninh Tuấn vừa xuống máy bay liền bắt đầu xử lý công việc ngay, trước tiên ra thông báo cho chi nhánh và người dùng điện thoại sau đó là đến bệnh viện thăm người bị thương.
Lê Ninh Tuấn cho người thu hồi lại tất cả điện thoại đã bán ra, hoàn lại tiền cho người dùng sau đó cho tiến hành kiểm tra một lượt, sẽ mất hơn hai ngày để có thể kiểm tra hết tất cả điện thoại vừa tung ra thị trường của quý này, đó là thời gian nhanh nhất, chậm nhất cũng phải hơn ba ngày.
Quay về khách sạn nghỉ ngơi đã hơn mười một giờ đêm, tắm rửa xong Lê Ninh Tuấn đột nhiên nhớ tới vẻ mặt lo lắng, thấp thỏm của Trịnh Vũ khi anh nói con đường này thật quen thuộc, rốt cuộc Trịnh Vũ đang che giấu anh điều gì?
Mở điện thoại lên nhìn thấy có rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của vợ cậu Lê mới nhớ ra là mình quên gọi cho cô, từ lúc xuống máy bay anh đều để điện thoại ở chế độ im lặng, chỉ nhờ trợ lý Ngô gọi điện báo cho Cố Vũ Huyên một tiếng là anh đã đến nơi còn nói là một lát nữa anh sẽ gọi lại, nhưng Lê Ninh Tuấn đã quên cho tới tận bây giờ. Chủ tịch Lê vỗ mạnh vào đầu của mình một cái trách bản thân sao lại có thể quên được chứ? Nhìn đồng hồ thì thời gian ở đó đã hơn một giờ sáng, Lê Ninh Tuấn đành để sáng mai sẽ gọi cho vợ, bây giờ chắc cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2979740/chuong-53.html