“Trình Mộ, ngươi sao rồi?” Thời Viễn thấy Trình Mộ rốt cục mở mắt ra cầm lên khăn mặt trên trán y nhẹ giọng hỏi một câu.
“Ta không sao.” Trình Mộ ngồi dậy cảm giác có chút như đang mơ, “Mấy giờ rồi?”
Thời Viễn đem khăn mặt để ở một bên, cầm lên điện thoại di động trên tủ đầu giường liếc mắt nhìn.
“Cũng không có chú ý, trời đã trễ thế này, hiện tại mười giờ rưỡi.” Thời Viễn nâng vai Trình Mộ lên, “Còn muốn ngủ sao?”
“Không.” Trình Mộ vén chăn lên xuống giường, “Ta dậy một chút.”
Thời Viễn nhìn Trình Mộ tiến vào phòng vệ sinh, tâm trạng hơi động, mở ra máy truyền hình.
Trình Mộ tắm xong cả người nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, nóng cũng lui, tinh thần cũng khôi phục.
Chờ lúc y từ phòng vệ sinh đi ra liền nhìn thấy Thời Viễn cởi giày cuộn tròn ngồi ở trên ghế salông nhà mình nhìn chằm chằm màn ảnh truyền hình, lại như một sủng vật cún dịu ngoan.
Đây không phải là lời mắng người, y chỉ là có cái cảm giác này, y đột nhiên nghĩ đến trong nhà nếu là có một sủng vật dịu ngoan khả ái như thế, mình sợ là sẽ không quá cô độc.
Người cô đơn quá lâu vẫn sẽ kỳ vọng có người làm bạn.
“Trình Mộ, mau tới đây ngồi.”
Trình Mộ từ trong suy nghĩ đột nhiên hoàn hồn, liền thấy Thời Viễn phảng phất như một Alaska hướng phía mình lắc đuôi to mao nhung nhung bộ dáng vui vẻ muốn thưởng.
(*Alaska là 1 loài chó tuyết)
Y cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-cuop-nam-chu-cung-duoc-roi/1883842/quyen-9-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.