“Sư phụ, y… Y tỉnh rồi!”
Thời Viễn đỏ mắt lên nhìn mí mắt Trình Mộ khẽ nhúc nhích có dấu hiệu thức tỉnh, kích động quay đầu đối hòa thượng đang rót rượu uống có chút nói năng lộn xộn mà nói một câu.
“Ồ.”
Hòa thượng tiếp tục rót rượu uống, đối với lời Thời Viễn nói căn bản không để ý lắm. Tiểu tử này có thân phận kia kề bên người làm sao có khả năng sẽ dễ dàng bị ác quỷ giết chết. Nghĩ tới đây, hòa thượng liền ực một hớp rượu, dường như có chút đố kị mà dùng chút lực đạo nâng cốc rượu hướng trên bàn đặt xuống. Ta làm sao lại không có quá khứ hảo như tiểu tử này đây, phật tổ nhất định là oán giận ta phá giới. Nhưng phá giới mà, ta cam tâm tình nguyện. Thôi thôi, ta vẫn là tiêu dao tửu điếm mà uống từng ngụm lớn.
Thời Viễn có chút tức giận phản ứng của hòa thượng nhưng lại không tiện nhiều lời, dù sao hắn vừa nãy giúp bọn họ. Huống hồ Trình Mộ mới vừa tỉnh, hắn trọng điểm vẫn là đặt lên tình trạng thân thể Trình Mộ quan tâm cho thỏa đáng.
“Tĩnh Tư, ngươi cảm giác thế nào?”
Nghe Thời Viễn quan tâm vừa nhìn hắn đỏ viền mắt, Trình Mộ không trả lời chỉ là một mặt cười si ngốc.
Từ khi y bị đuổi ra khỏi nhà vào Phật môn, y đã lâu không được qua người khác quan tâm. Tại chùa miếu, cả ngày chuyện làm nhiều nhất chính là tu hành tu hành tu hành, không ai sẽ đa tâm nhớ quan tâm y, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-cuop-nam-chu-cung-duoc-roi/1883827/quyen-8-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.