“Đánh thế nào? Tiện tay sao?”
Thời Viễn nghe thanh âm quen thuộc này, cả người đều cứng.
“A… A, không, không tiện tay.”
“Nhưng ngươi dùng sức lực rất lớn a.” Một thân tây trang màu tím Trình Mộ khóe miệng vi câu, tựa như cười mà không phải cười.
“Ta… Ta vừa nãy ăn nhiều.”
“Há, ăn nhiều a.”
Một tiếng này âm điệu kéo dài âm cuối giương lên “Ồ” nhượng Thời Viễn một trận tê cả da đầu.
“Ăn cơm ta bỏ tiền ăn no rồi quay đầu lại đáp lễ đến trên mặt ta, không tồi không tồi.”
Thời Viễn càng lúng túng cảm giác không nơi đứng.
Này trách ta sao? Rõ ràng là hệ thống sai! Tại sao ta cảm giác ta phải gọi đậu xa đây, ta so với muội Đậu Nga còn oan hơn.
Thời Viễn cúi đầu ảo não, ở trong lòng yên lặng hỏi thăm hệ thống, không phát hiện chiếu lên trên người dương quang bỗng nhiên thiếu một đại phiến (* mảnh lớn).
Chờ cậu vừa ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt làm cho cậu một hơi không ra hảo, lập tức bắt đầu không ngừng mà đả cách. (* kéo dài khoảng cách)
Trình Mộ thấy vậy sửng sốt một chút lập tức ghét bỏ thân thể ngửa ra sau lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Thời Viễn.
Thời Viễn đả cách không ngừng, nhìn thấy động tác này của Trình Mộ, cả người đều không tốt.
“Ây… Đều, đều do… Ạch, ngươi.”
Trình Mộ: “…”
Chờ Thời Viễn dừng lại đả cách, cả người tựa như là cây ngay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-cuop-nam-chu-cung-duoc-roi/1883800/quyen-6-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.