Sáng sớm, Thời Viễn tỉnh lại.
Thời điểm đến phòng học trong lớp còn chưa có ai.
Cậu muốn nói, lần đầu đến trường học sớm như vậy cảm giác… Cũng không có gì.
Sau này vẫn giống như vậy cố không đi trể đi.
Hắn liếc mắt nhìn thời khoá biểu viết phía bên phải bảng đen hôm nay một cái, nhàm chán lấy ra nội dung chính của một trích đoạn trên sách giáo khoa ngữ văn, sau đó miễn cưỡng nhìn danh ngôn danh nhân treo trên tường phòng học.
Câu kia của Edison vẫn ở chỗ cũ ——
Thiên tài là một phần trăm linh cảm thêm vào chín mươi chín phần trăm mồ hôi.
Nhìn thấy câu nói này, Thời Viễn đột nhiên nhớ tới một câu không biết từ đâu nghe được, nói là ——
Nhưng một phần trăm linh cảm này là trọng yếu nhất, thậm chí so với chín mươi chín phần trăm mồ hôi kia còn trọng yếu hơn.
Cậu cười cười, cảm giác biết quá nhiều trái lại quá mệt mỏi.
Yên lặng nhìn phòng học đã từng quen thuộc này, Thời Viễn cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh, không có phiền não khác, không có việc vặt khác.
“Miền Bắc Trung quốc phong quang, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay…”
Nghe tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn của thầy ngữ Văn đọc chầm chậm, Thời Viễn không cảm thấy có gì không tốt. Bởi vì đây là bài văn cậu thích nhất, bàn bạc tích cực. Nó không cần phải đọc bao nhiêu tiêu chuẩn, cần chỉ có phần khí thế kia. Hiển nhiên, thầy ngữ Văn đã làm được.
Một tiết ngữ văn liền như vậy trôi qua nhanh chóng.
Thời Viễn nghĩ thầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-cuop-nam-chu-cung-duoc-roi/102906/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.