Nghe xong lời anh nói Lâm Tương hoàn toàn ngẩn ngơ. Vì ở góc độ ngược chiều ánh sáng nên không thể nhìn rõ đượctâm tình nơi đáy mắt anh, bỗng nhiên tim cô đập như trống dồn, lúc mởmiệng ngay cả ngữ điệu cũng đều run rẩy: “Anh…”
Bạch Trạm Nam không cho cô cơ hội nói hết. Lúc cô đang hoảng hốt, cúi người mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại đang hé mở của cô.
Anh có chút luống cuống, như đang nónglòng che giấu điều gì, nhiệt tình rồi đột nhiên giống như ngọn lửa cháybùng lên, sức lực mạnh mẽ đến kinh người. Sự thành thạo và nhẫn nại ởmột khắc này tất cả đều không còn sót lại chút gì, ngoại trừ dũng mãnhxâm lược thì không còn dư lại thứ gì khác.
Nhìn cô nói năng lộn xộn lại cố ra vẻ tự nhiên tươi cười, trái tim anh thắt lại, giống như bị người ta dùng sức đục vài phát.
Sự đột ngột này, cảm giác đau đớn và kịch liệt trước đây anh chưa từngcảm nhận qua, không kịp ngẫm nghĩ, đã muốn trước một bước đặt cô dướithân, lời nói chưa qua đại não đã vội thốt ra.
Anh không thể không thừa nhận, giờ khắcsắp phải xa cách bỗng nhiên trong lòng có loại cảm giác giống như “không muốn” quanh quẩn nơi ngực anh. Lâm Tương bây giờ và trước kia có chútkhông giống nhau.
Mà cái “không giống nhau” rốt cuộc là cái gì? Anh hiện giờ chưa có nghĩ ra…
Bạch Trạm Nam tinh tế vuốt ve khuôn mặttrắng mịn của cô, say đắm mà thăm dò giữa môi cô, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương khéo léo cắn mút trằn trọc qua lại.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-co-chap/89125/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.