Ngày hôm sau, Dương Chấn vẻ mặt băng lạnh cùng thuộc hạ tìm đến Lục Nhã Kỳ. Ngay khi nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ mà chạy đến định ôm lấy người trước mặt, tuy nhiên vừa đến nơi đã nhận ngay cái tát từ phía anh.
- "Dương Chấn, sao anh lại tát em?"
Lục Nhã Kỳ trợn tròn mắt tức giận hỏi. Liền lập tức, người đối diện đã lên tiếng đáp trả:
- "Dương Chấn tôi xưa nay rất rõ ràng. Cái tát này còn quá nhẹ so với khi cô ra tay với Ái Như."
Lục Nhã Kỳ nghiến chặt răng tức giận trừng mắt nhìn anh. Cô ta không ngờ anh lại hẹp hòi đến vậy, ngay cả người phụ nữ yếu đuối như cô ta cũng ra tay, mà lớn tiếng nói:
- "Dương Chấn, anh có đáng mặt đàn ông không? Tại sao lại nỡ ra tay với em chứ?"
Người đối diện khẽ nhếch môi, nhàn nhạt đáp:
- "Hừm, bởi vì tôi vốn không xem cô là phụ nữ, hà cớ gì tôi lại nương tay với cô."
- "Dương Chấn, anh..."
Dứt lời, anh tiến lại gần Lục Nhã Kỳ, sau đó ghé sát tai cô ta nói chậm từng chữ:
- "Hơn nữa, Dương Chấn tôi xưa nay không phân biệt bất cứ ai, dù người đó có là phụ nữ đi chăng nữa. Chỉ cần kẻ đó bạo gan dám động đến người tôi thương, tôi sẽ không ngần ngại để tay mình nhuốm máu đâu."
Nói rồi, anh xoay người sau đó hất áo rời đi trước sự tức giận của Lục Nhã Kỳ. Cô vốn biết thói trăng hoa vốn có của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-ben-em/2557453/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.