Dương Chấn chưa nói xong thì người trước mặt đã lao ra ngoài như bay, cứ ngỡ như cô vừa gặp phải ma vậy. Tuy nhiên, trong lòng Dương Chấn không thầm đắc ý. Quả thật, trêu cô gái này khiến anh cảm thấy rất vui. Ngay lập tức, anh đứng bật dậy liền sau đó phủi phủi lại người, nhếch môi cười:
- "Người bé nhỏ như vậy nhưng dùng lực khá là mạnh đấy. Lưu Ái Như, lần sau tôi không để cô thành công chạy thoát đâu."
Biệt thự Tống gia...
Sau những lần tiêm thuốc vào cơ thể, cuối cùng, Tống Khải Hoàn đã có thể mở mắt ra. Anh cố gắng dùng toàn bộ sức lực vốn có mà vùng vẫy hòng mong có thể thoát khỏi những sợi dây xích đang quấn trên người. Vùng vẫy một hồi, anh cảm thấy hoàn toàn mất hết hi vọng. Cả tay và chân hiện tại in hằn dấu vết của móc sắt. Đầu óc hiện tại cũng trở nên đau nhức, anh sợ rằng bản thân sẽ quên đi toàn bộ kí ức về bản thân và cả Lam Di Tinh. Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn nhíu mắt lại, miệng không ngừng nhắc nhở chính mình:
- "Tống Khải Hoàn, mày nhất định sẽ vượt qua. Mày còn phải thực hiện lời hứa cùng Di Tinh gầy dựng lại phòng khám nữa mà."
Bỗng nhiên, anh lập tức gào thét đến mức nổi cả gân cổ:
- "Mẹ, mau thả con ra. Rốt cuộc mẹ đã tiêm thuốc gì vào cơ thể con thế?"
Tiếng gào thét của anh khiến tất cả những gia nhân trong nhà đều nghe thấy nhưng bọn họ không dám mở cửa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-ben-em/2557408/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.