Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn ngồi bật dậy, cả người nhiễu nhại mồ hôi mà quyết định bước xuống giường đi ra khỏi phòng. Hiện tại cũng đã gần mười giờ tối, bàn chân anh vô thức tiến về phía cầu thang bước xuống lầu để uống nước thì bỗng nhiên chẳng hiểu lý do vì sao mà hướng mắt về phía cánh cửa nhà kho đầy âm u, đối diện phòng ngủ của anh mà tiến về phía trước.
Từ nhỏ đến lớn, cánh cửa căn phòng này luôn được khóa chặt. Thậm chí còn được khóa đến tận năm ổ khóa. Mang tiếng là nhà kho, thế nhưng, từ trước đến nay chưa một ai được phép đặt chân vào bên trong kể cả anh. Còn nhớ khi Tống Khải Hoàn mới lên năm, còn là một cậu bé hiếu động:
- "Mẹ, con vào bên trong chơi nhé."
Ngay lập tức, sắc mặt Tống phu nhân bỗng chốc sa sầm xuống, tức giận lớn tiếng với con trai của mình:
- "Không được vào bên trong đó dù chỉ một bước."
Nói rồi, bà quay sang ra lệnh cho tất cả người hầu ở Tống gia:
- "Tất cả bất cứ ai trong Tống gia đều không được phép đặt chân vào căn phòng này nếu như không có sự cho phép của tôi."
Nói rồi, bà quay sang hai nữ hầu chăm sóc riêng cho Tống Khải Hoàn, lạnh giọng cảnh cáo:
- "Ngay cả thiếu gia cũng vậy. Nếu như để tôi biết các cô để thiếu gia bước vào căn phòng thì sẽ biết kết cục mình ra sao."
Trở về thực tại, Tống Khải Hoàn cảm thấy có chút hiếu kì về thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-ben-em/2557385/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.